Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Để Chúa đến



Trong tiếng La tinh, Adventus có nghĩa là Chúa đến, nhưng lại được dịch sang tiếng Việt là Mùa Vọng. Vọng có nghĩa là chờ đợi, ví dụ Hòn Vọng phu, nên Mùa Vọng là mùa đợi chờ Chúa đến, cụ thể là trong lễ Giáng Sinh. Thế nhưng có thực sự là chúng ta chờ Chúa đến hay chính Chúa đang đợi chúng ta?

Xem ra tất cả các bài hát và lời cầu nguyện trong Mùa Vọng đều diễn tả sự đợi chờ và niềm khao khát từ phía con người. Nhưng cũng trong Kinh Thánh, lại gặp được lời Chúa phán: “Này Ta đứng ngoài cửa mà gõ; ai nghe tiếng Ta gõ cửa và mở cửa cho Ta vào, Ta sẽ vào và dùng bữa với người đó” (Kh 3,20). Theo đó, chính Chúa là Đấng đang chờ, đang đợi, đang mong con người mở cửa cho Ngài vào.

Nhưng con người không nghe tiếng gõ cửa của Chúa. Vì tiếng gõ ấy quá nhẹ so với những âm thanh cuồng loạn đang vây kín cuộc đời mỗi người. Vì tiếng gõ ấy vang lên ở chiều sâu tâm hồn mà con người lại chỉ thích sống trên bề mặt và nghe những tiếng động bên ngoài.

Hoặc có nghe nhưng không muốn mở cửa. Cuộc sống đang yên ổn thế này, mở cửa cho “ông ấy” vào thì phiền lắm! Dù tôi đang ở trong vũng lầy tội lỗi, nhưng vũng lầy đó êm ái quá, giã từ làm chi cho uổng! “Lạy Chúa, xin ban cho con đức khiết tịnh, nhưng từ từ thôi”, Augustinô đã chẳng cầu nguyện theo kiểu “nghe mà không mở” đó sao?

Vậy, có lẽ phải thêm một cách nhìn về Mùa Vọng, không chỉ nghĩ rằng mình đang chờ Chúa đến, rồi lên tiếng trách móc “Sao lâu quá Chúa ơi, Chúa không đến”. Đúng hơn, phải ý thức rằng Chúa đang đứng ngay trước cánh cửa tâm hồn tôi và gõ. Phải trở về với lòng mình trong tĩnh lặng và cầu nguyện để có thể nghe tiếng gõ khẽ khàng của Chúa. Phải can đảm mở rộng cánh cửa tâm hồn và để Chúa bước vào cuộc đời mình, dù phải chấp nhận những hi sinh và từ bỏ. Có như thế, Giáng Sinh mới là ngày “Đấng Cứu độ được sinh ra cho anh em” (Lc 2,11), và “đất với Trời” mới “se chữ đồng” như lời hát trong bài thánh ca bất hủ “Đêm thánh vô cùng”.

Chút gì cho em.

Anh đã bước đi trong một buổi chiều như thế, hanh hao và đầy nắng, còn em lẳng lặng bước đến một khoảng trời không anh. Không ai tin được rằng mối tình bốn năm của anh và em sao lại kết thúc chóng vánh như vậy, rằng anh có vô tình quá không khi để lại mình em bơ vơ với những đêm dài của nỗi nhớ. Họ không thể hiểu, vì trong mối tình này, chỉ anh và em mới có thể hiểu.
Nhiều người gọi ngày anh và em buộc phải quay lưng bỏ lại những kỉ niệm đang thành hình phía sau mình là “chia tay” nhưng anh thực sự không thích từ đó, hai tiếng êm ái đến vô tình, nghe thật rưng rức thương đau vì chia tay là chấm dứt, là hết. Làm sao anh có thể quên ngay được nụ cười và ánh mắt của em nơi khoảng sân trường ngập nắng, rồi những khoảnh khắc hai đứa trú mưa và cùng cười rúc rích, hay lúc hai đứa đan miết tay vào nhau bên ly cà phê ấm nóng, lặng lẽ ngắm những hạt mưa thấm nhẹ bên cửa sổ quán quen. Anh biết rằng đó là những ký ức bất khả vãn hồi, và quả thật, sâu thẳm trong lòng anh nó vẫn ràn rạt sống động và vẹn nguyên tươi mới. Đôi khi anh không thể tự thoát ra cái ủy khúc chi li của lòng mình, tự mình đeo mang những hoài cảm xám lạnh tro tàn để rồi lòng cứ bải hoải và đau đến xót. Anh cứ quẩn quanh mãi trong góc lòng bưng kín của mình mà không tìm được lối ra cho dù đời sống cộng đoàn có vui tươi và hào hứng đến mấy. Anh thấy mình như chừng đã tuyệt vọng.
Cho đến một ngày, khi vị linh hướng mời gọi anh bước ra khỏi góc lòng chật hẹp của mình để đối diện và sắp xếp cuộc đời cho gọn gàng, ngăn nắp hơn, anh mới nhận ra rằng anh nên để anh và em tự do đăng trình ở những nẻo đường khác nhau. Không nên cưỡng cầu với thứ hạnh phúc không thuộc về hai đứa, tốt hơn chúng ta hãy để mình ngăn nắp chia tay nhau. Tuy nhiên, từ nhận thức đến việc làm là một khoảng cách quá đỗi xa rộng và khó khăn. Có những ngày anh đã chìm ngập trong nguyện cầu để xin Chúa đi bên anh, nâng đỡ con người vô vàn bất xứng của anh, vì chỉ có Người mới hiểu được cảnh trạng  của anh, hiểu được lằn ranh bấp bênh trong lòng anh giữa hai nẻo đường ơn gọi. Anh tin con đường anh đang đi là trong thiên ý nhiệm mầu của Người và anh tin rằng em đăng trình ở một nẻo đường không anh cũng không ngoài thiên ý ấy. Dẫu đằng sau điều anh tin vẫn còn chút dư vị đắng đót nhưng đó cũng là cách Người uốn nắn con người anh và em. Khó khăn ấy chỉ là bước đầu trong hành trình vạn dặm xa khơi của anh, và anh biết mình cần Người và lời cầu nguyện của em đến thế nào.
Anh tin kinh nghiệm vượt qua nỗi đau quá lớn này sẽ thêm sức mạnh cho anh vượt lên trên con người của mình và những thách đố của thế trần để dám sống và làm chứng cho Giê-su – tình yêu đẹp đến tận vô cùng, tình yêu đích thực của anh và em. Anh cũng tin rằng một ngày nào đó em sẽ thấu hiểu lời mời gọi yêu thương mà Chúa dành cho anh, vì đối với anh, những chặng đường mà chúng ta đã bước đi bên nhau không nằm ngoài ý định nhiệm mầu của Tình Yêu Tuyệt Đối.