Đây là tâm thư gửi bố từ một người
con nơi tâm dịch Sài Gòn cùng tình yêu thương tha thiết quê hương xứ sở và
trách nhiệm vẹn tròn của một người công dân giữa những thời khắc đau thương.
Hoàng Đức Huy sinh năm 1988,
Anh là Tổng Giám đốc Công ty du lịch Vitamin Tours & Giảng viên ĐH FPT
TP.HCM. Huy sống ở TP.HCM từ tháng 8/2015 sau khi du học ở Anh về. Anh
đã gửi đến chúng tôi bức tâm thư dành cho bố, trong những ngày ở tâm dịch
TP.HCM
-------
Bố thương mến!
Mấy hôm nay trời Sài Gòn
mưa rất to nhưng không xoá được nỗi buồn và sự lo lắng bao
trùm của hơn 5000 ca F0 mới mỗi ngày, đang ở rất gần, xung quanh
con.
Trưa nay con nghe thấy thật
nhiều sự lo lắng trong cuộc điện thoại của Bố. Bao năm nay,
chúng ta luôn hiểu nhau như những người bạn thân thiết nhất,
đủ để hiểu ngay cả những điều không được nói ra. Con thật
lòng xin lỗi vì đã làm Bố lo lắng suốt những ngày này nhưng
cũng biết ơn vô cùng vì Bố luôn xuất hiện đúng lúc để động
viên, không chỉ như một người cha thân thương mà còn như một
người bạn thân tình.
Sài Gòn -
Bố và Con, dù không phải quê hương nhưng có một sợi dây thân
tình đặc biệt, ở đây lưu giữ nhiều ký ức tuổi thơ trọn vẹn
của con; những ngày được Bố chở từ Cộng Hoà qua Phú Nhuận
học, vừa ngồi trên xe vừa ăn xôi mặn hay cơm tấm nhìn ngắm
phố phường, những cơn mưa chiều ào ào nhưng chóng tạnh, chui
trong áo mưa nhưng cứ 2 phút lại hỏi “Bố ơi về tới đâu
rồi?”. Tất cả những con đường ấy, hôm nay, vẫn sáng đèn,
nhưng vắng lặng không một bóng người. Sài Gòn đang ốm nặng
lắm Bố ạ.
Con luôn có tình cảm đặc
biệt với những nơi con chọn sinh sống, Hải Phòng, London và bây
giờ là Sài Gòn. Con thiết tha muốn được là một phần của thành
phố này, được sống một cuộc đời trọn vẹn của một công dân,
nghĩa tình và trách nhiệm với nơi đã cho mình rất nhiều điều,
là nơi có ngôi nhà đầu tiên của riêng con, là quá khứ ngọt
ngào, hiện tại thân thương và tương lai tươi sáng. Sài Gòn, đã
là nhà của con, và con sẽ vẫn thuỷ chung, sẽ hết mình với thành
phố này chừng nào con còn thở.
Vậy nên, dù đặc biệt nguy
hiểm, nhưng con và các bạn sẽ vẫn xuống đường, bằng cách này
hay cách khác, để tiếp tục chăm sóc cho những cảnh đời mỏi
mệt, thiếu đói đến cùng cực khi trái tim bao dung của Sài Gòn đang
đập chậm lại và không gánh gồng nổi nữa.
Họ lẩn khuất sau những
hàng cây, những trạm xe bus, những gầm cầu, những xóm trọ bị
bỏ quên... và, họ đói. Điều con và bạn bè mang tới cho họ không
chỉ là bánh mỳ, là chăn ấm mà hơn cả là tình yêu thương của
con người. Người ta không nhất thiết phải quen biết thì mới
quan tâm, mới tốt với nhau. Là đồng loại, là đồng bào….là đủ
để thương nhau không cần điều kiện, nhất là giữa những ngày
khó khăn đi vào lịch sử này.
Khi con đi vào sâu trong
những hẻm tối nhất để tận mắt chứng kiến các bạn công nhân
đang mắc kẹt lay lắt trong những phòng trọ lụp xụp, con nhớ tới
Bố đã luôn là người ở lại sau cùng trong mọi buổi tiệc tùng
liên hoan, không phải để say sưa hay chụp hình, mà là để lặng lẽ
chia đồ ăn còn lại vào các túi để tặng các cô chú công nhân
của Bố mang về.
Khi con bước tới đắp tấm
mền cho những người anh em không nhà cửa đang say ngủ trên lề
đường, con nhớ tới Bố đã bỏ xe, bỏ qua quần tây áo đẹp để
đẩy giùm xích lô chất đầy hàng giữa trưa nắng cho một bác
lớn tuổi chỉ vì trông bác ấy tội quá.
Khi con trở về nhà lúc
nửa đêm với chiếc giỏ đã hết sạch bánh mỳ, con nhớ tới đã
bao nhiêu lần cùng Bố đọc đi đọc lại “Những người khốn
khổ”, và lần này, con chọn làm Jean Valjean, để thương Sài Gòn theo
cách của mình
Bố hãy an tâm! Con sẽ cố
gắng giữ gìn chính con và các bạn như giữ gìn tình yêu thương
vô bờ Bố luôn dành cho con. Để có cuộc sống bình yên, chúng ta
sẽ không thể né tránh những hi sinh cần thiết. Dù có chuyện gì
xảy ra, con cũng sẽ không hối hận vì lựa chọn này của
mình. Con muốn dùng chính cuộc đời mình đã thực hành tình
yêu thương từ những bài học trong thời gian ngắn ngủi được
sống cạnh Bố - người chẳng theo đạo gì nhưng lại gửi con đi
học giáo lý ở nhà thờ: “Bố không chọn tôn giáo cho con,
nhưng chọn gửi con tới nơi dạy tình yêu thương. Học được gì
là tuỳ ở con.”
Ở nơi ấy, con vẫn nhớ
những câu hát tới tận giờ:
“Đâu có tình yêu thương
ở đấy có Đức Chúa Trời.
Đâu có lòng từ bi là
đấy có ân sủng Người.
Đâu có tình bác ái thì
Chúa chúc lành không ngơi.
Đâu ý hợp tâm đầu ở
đấy chứa chan nguồn vui.”
Tất cả những điều con
nghĩ, những việc con làm, sau cùng, là vì con là con của Bố. Hãy
chúc lành cho con để chúng con có thể đi cùng Sài Gòn vượt qua cơn
bạo bệnh này! Ngày đầu tiên bình yên, con hứa, sẽ bay về liền
và làm beefsteak cho Bố ăn; hãy đợi con nhé!
Mong Bố sẽ luôn bình an!