Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nếu ai đã có lần...




Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng






Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút giây lòng mình trống vắng



Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó ♥

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

không đề 1

Cuộc đời ơi, sao lắm lạ kỳ,
Có những năm tháng đi qua mà chẳng thành nỗi nhớ. 
Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ, 
Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

không đề

 
Mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên,
còn người lớn thì bắt đầu muốn bé lại
nhưng ai rồi cũng phải già đi như vé của chuyến tàu một chiều mãi mãi,
và chúng ta chấp nhận nó bằng mỗi ngày trải nghiệm cho sự sống bình yên

Thời gian không phải đơn giản chỉ có chuyện nhớ - quên
là ngày mai thức dậy nghe ai đó gọi và thấy mình vẫn tên như cũ
là cứ mở mắt ra gặp ngày còn nhắm mắt vào là đêm - Ừ, thì ngủ!
là nghĩ đến dỗi hờn đặt lên giữa hai vai

Thời gian có khi giống ý nghĩa của một con đường dài
đi hết mới biết không có tận cùng để mà bước tiếp
như là thấy mình phải dừng lại bên sườn đồi mà ngủ thiếp
nên đào một chiếc hố và vùi với đêm sâu

Mọi người lớn đều hỏi “tuổi thơ đã đi đâu?”
còn mọi đứa trẻ đều muốn biết “bao giờ mình mới lớn?”
chúng ta cứ mải mê bước trong cõi mênh mông vắng rợn
để hỏi những điều mà chẳng thể đổi thay

Thực ra, chúng ta đều phải đi qua từng ngày
từng tuần, từng tháng và từng năm mà tất cả đều bắt đầu bằng mỗi giây phút
ai cũng sợ thời thanh xuân rất sáng rồi như ngọn pháo bông sẽ tắt vụt
mà đâu biết rằng mỗi hơi thở cũng là những khoảnh khắc được dùng để sống cho một số phận đã định danh

Ai rồi cũng phải lớn lên, rồi già đi chứ làm gì có thời gian mà để dành
cũng như cuộc sống nếu ta từ chối thì đâu thể đưa nó cho ai khác
cũng như người lang thang đi vào con đường lạc
không biết khi nào kết thúc thì việc gì phải đếm đo?

Chúng ta càng không có nhiều tháng ngày của tuổi trẻ để mà cứ mải miết với nỗi lo
ngày mai có mưa rét ? Và khi nào tóc bạc ?
liệu sau đêm nay thức dậy soi gương thấy mình có khác?
đâu thể tính hết được cho tương lai !

Chúng ta mỗi người được tặng cho một số phận  để đi hết (như trên con đường dài)
trẻ thơ – khôn lớn – trưởng thành – rồi già đi...để nhường lại khoảng trống cho những con người khác
sao không như người lang thang – chẳng có gì để sợ mình đi lạc
ta sẽ thấy trong cuộc đời mỗi khoảnh khắc đều mang một ý nghĩa rất riêng

Mọi đứa trẻ muốn lớn lên đều phải đánh đổi bằng việc từ bỏ sự hồn nhiên
còn người lớn nếu muốn đừng già đi thì phải đánh đổi bằng phần đời sẽ chẳng được sống
nhưng sao không hiểu rằng chúng ta đang nhặt từng ngày để ghép thành một cuộc đời rất rộng
làm con trẻ chắc gì đã cảm nhận được ý nghĩa của thời gian?

Mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên vì chúng muốn thử sức với gian nan
còn người lớn muốn bé đi để làm gì? Có ai trả lời được?
nếu cho chúng ta tiếp tục song hành cùng số phận để đi đến tuổi già phía trước
hoặc chiếc vé chỉ có một chiều về quá khứ - ta có chọn từ bỏ hiện tại với tương lai?

Thật ra, phải cảm ơn thời gian vẫn trôi đi vì đã cho chúng ta đủ tháng năm để hoàn thiện một hình hài
trong mỗi phút giây qua chính là cuộc đời mà ta đang được sống
như là tim bạt trong chiều gió lộng
còn biết mỉm cười vì nó vẫn đập những nhịp tự nhiên.


Vậy hãy chấp nhận mình già đi bằng mỗi ngày trải nghiệm cho sự sống bình yên!

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Bước chân đi

Vì nơi ấy quá nhỏ 
để có thể giữ chân con lại? 
Vì lòng con mộng lớn
nên cứ muốn bay cao? 
Hay chỉ đơn giản vì con đã dâng cho Chúa 
chẳng chừa lại chút nào, 
nên có rất nhiều chuyện 
cả chính con cũng không thể tự mình làm chủ…
Trần gian rộng mênh mông
đâu ai sống hoài đời lênh đênh lãng tử
ai mà chẳng thèm một chốn dừng chân
một góc nào đó, nhỏ thôi, giữa thênh thang cuộc trần
như một căn gác lững, thơm nồng nàn hạnh phúc
như những khoảng nhập nhằng giữa hư với thực
và những chân trời mơ, chẳng để làm gì
khi tất cả gặp gỡ trong đời chỉ để bỏ lại mà đi
niềm vui với nỗi buồn cứ đan vào nhau xoắt xuýt…
Nhiều người hỏi con: đã đi quá nhiều, hay quá ít
khi những cuộc hành trình cứ lướt trượt qua nhau? 
Ai chọn sống đời mình trên những chuyến tàu
để sống đồng thời phút giây đón chào và đưa tiễn
để hội ngộ và chia ly cứ chồng khớp lên nhau miên viễn
để bàn tay ngượng ngùng chưa kịp nắm đã vội buông
để cất bước khởi hành khi chiều đổ bóng hoàng hôn
và hành trình là một cuộc băng mình xuyên đêm tối
và luôn còn đó nguy cơ lỡ đường lạc lối
tiềm ẩn trong từng nhịp bước chân đi…
Nhiều người hỏi con: đi để làm gì? 
Sao cứ phải băng mình về phía trước? 
Có bù lấp được không, cái khoảng chênh giữa mất và được? 
Có bình an thật lòng? 
Có hạnh phúc không?
Con thấy con như người thợ gặt giữa cánh đồng
Cánh đồng thơm nồng nàn hương lúa mới
Cánh đồng bao la đến chân trời xa vời vợi
Và bàn chân con thì nhỏ bé khôn cùng
Con ước mong mình là người thợ gặt tín trung
Còn đi mãi trên cánh đồng sứ mạng
Ước mong khuôn mặt con nên vô hình vô dạng
Để khuôn mặt Người tỏa rạng trong con
Vì nơi ấy quá nhỏ để có thể giữ chân con lại? 
Vì lòng con mộng lớn nên cứ muốn bay cao? 
Hay chỉ đơn giản vì con đã dâng cho Chúa 
chẳng chừa lại chút nào, 
nên có rất nhiều chuyện 
con cần Chúa thay con làm chủ
Cao Gia An, S.J.

Cát trong nắm tay

Bạn vụt đến, nghịch ngợm đặt vào lòng bàn tay tôi một món quà vô hình vô dạng vô thanh vô sắc: một nắm cát.
Nắm cát mềm mại, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay tôi, mang theo chút hơi ấm còn vương lại từ lòng bàn tay bạn. Nghĩ thấy kỳ cục, hơi ấm truyền từ bàn tay này sang bàn tay kia mà có khi phải cần đến trung gian là một nắm cát!
Tôi khép bàn tay lại, nghe những hạt cát nhỏ xíu chạm vào da lòng bàn tay mình tạo nên cái cảm giác nhột nhạt lạ lẫm. Cảm giác nâng niu một cái gì đó trong lòng bàn tay mình thật là lạ. Sở hữu một nắm cát nhỏ nhoi thôi, tôi lại có cảm giác như mình đang sở hữu cả một thế giới. Trong thế giới ấy, bàn tay trống trơn của tôi bỗng tìm thấy một chút cảm giác sống động.
Tôi thường nhìn vào hai bàn tay của mình lúc nó trống rỗng. Có những người có thể nhìn vào những đường chỉ tay ngoằn ngoèo để lật lại quá khứ, để nói về hiện tại, hay để tiên đoán về tương lai. Tôi không biết cách đọc tương lai từ lòng bàn tay mình, nhưng nhìn vào đó, tôi thấy được những dấu tích còn sót lại từ quá khứ, và thấy cái hiện tại của mình lúc này. Vẫn còn đó dấu tích của những vết chai sạn từ những ngày cầm cuốc ra đồng và những ngày vác búa lên rừng. Những vết chai vẫn còn cứng cỏi vô cảm, dù không còn gồ lên và xỉn màu vàng thín… Nhưng đó là chuyện của quá khứ, bàn tay tôi lúc này là bàn tay cầm viết. Từ hơn mười năm trở lại đây, bàn tay này chỉ còn quen cầm viết. Nốt chai ở đốt thứ nhất của ngón tay giữa của bàn tay phải gồ lên thật cao, do liên tục bị viết tựa vào.
Thường thường, tôi có cảm giác mình viết nhiều. Thế nhưng, khi ngồi nhẩm lại, tôi giật mình nhận ra tất cả những gì mình đã viết chừng như cứ lớt phớt trôi qua tuồn tuột. Những lúc cầm viết cũng chỉ là những loáng thoáng vụt qua đời tôi mà thôi. Phần lớn thời gian của một ngày sống đôi bàn tay tôi được buông thõng tự do. Đôi bàn tay trống trơn thừa thãi.
Thế nên bàn tay ấy trở nên ngượng nghịu khi nâng niu một nắm cát. Chắc không có gì vừa mỏng manh vừa khó hiểu như một nắm cát. Một nắm cát dù bé nhỏ đến đâu cũng được tạo nên từ hàng triệu những hạt cát khác nhau. Mỗi hạt cát là một thế giới, có một lịch sử, mang theo nơi mình một câu chuyện dài bất tận… Mỗi hạt cát là một mảng rời, một thế giới độc lập và bất khả hoán chuyển. Những hạt cát vô tình được đặt cạnh nhau, tạo nên một mảng như liền lạc liên tục, như gắn kết thống nhất, tựa như những mảng rời làm nên một cuộc đời liền lạc và duy nhất của một con người.
Nắm cát mang đến cho bàn tay tôi một thứ cảm giác mới mẻ kỳ lạ. Đúng ra, cái cảm giác này tôi đã có nhiều lần, nhưng chừng như cũng đã rất nhiều lần tôi bỏ quên. Mỗi lần nắm chặt bàn tay, những hạt cát nho nhỏ dìu dịu như dụi thật sâu vào lòng bàn tay tôi, như muốn tan hòa thẩm thấu vào trong từng tế bào, trong từng mạch sống. Chừng như đó là cảm giác của một người có quyền sở hữu. Sở hữu cái gì thì tôi không biết, không rõ… Có thể là sở hữu một cái gì đó liền lạc và quý giá như một cuộc đời, nhưng cũng có thể đó chỉ là sở hữu vô số những mảnh rời rạc, vụn vặt và nhỏ nhặt chẳng dính líu gì đến nhau. Nghĩ cho cùng, giữa một hạt cát với một hạt cát, có gì nối kết chúng lại với nhau đâu! Dù có mang cái vẻ bên ngoài liền lạc đến đâu, cát vẫn là cát, vẫn chỉ là một dãi những hạt bé cỏn con rời rạc được đặt cạnh nhau, tạo nên một thứ mềm mại và vô hình gần như là nước, mặc người ta muốn vo tròn bóp méo, mặc người ta muốn khoác cho chúng bất kỳ hình dạng nào người ta muốn.
***
Đã rất nhiều lần tôi đứng trước biển với nắm tay đầy cát. Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần cái thao tác vốc cát vào đầy lòng bàn tay, rồi nắm thật chặt bàn tay của mình lại. Tôi nghĩ rằng nắm chặt là cách tốt nhất để giữ lại, để không mất đi, để những gì trong nắm tay của mình sẽ mãi thuộc về mình… Nắm tay tôi càng thắt chặt, càng nhiều những mụn cát trôi tuột qua kẽ tay tôi. Những hạt cát nhỏ xíu luôn tìm được kẽ hở giữa lòng bàn tay để chảy thoát ra ngoài. Gặp cơn gió tạt qua, những hạt cát mỏng manh và nhỏ bé đến độ như vô hình vô dạng bị cuốn bay tứ phía. Tôi không nhìn thấy những hạt cát bay, nên tôi không nhìn thấy những mất mát đang chảy thành giòng trôi tuột khỏi tầm tay mình. Chỉ đến lúc mở lòng bàn tay, tôi mới giật mình nhận ra giữa lòng tay mình có khi chỉ còn lại một dúm cát ít ỏi, có khi chỉ còn lại vài hạt cát con con, có khi là một bàn tay trống trơn trơ trọi…
Nhúm cát tròn đầy bạn đặt vào tay tôi đã tan biến đi một cách nào đó thật khó hiểu. Là vì bàn tay tôi không biết cách trân trọng gìn giữ, hay là vì những gì bạn đặt vào bàn tay tôi vốn chẳng bao giờ thuộc về tôi?
Đã có lắm lúc, tôi tưởng rằng nắm cát thuộc về mình. Trong lòng bàn tay tôi, nắm cát nằm gọn gàng và hiền ngoan đến thế cơ mà! Có gì kỳ lạ cho bằng một ngày nọ bạn giật mình phát hiện rằng những gì đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình lại vốn không hề thuộc về mình?
Bạn như nắm cát giữa lòng bàn tay tôi. Càng nắm tay thật chặt, tôi chỉ càng làm cho nắm cát tuột trôi qua lòng bàn tay mình và biến mất cách nhanh chóng.
Như nắm cát, bạn thuộc về một nơi nào đó. Có thể là một bãi cát vàng rộng thênh thang trên một bờ biển xa xăm nào đó, có thể là một bãi cát dài mịn màng và êm đềm trên một bến sông, hay có thể là một bờ cát yên bình thanh tịnh dưới lòng những con suối vắng… Dù thế nào đi nữa, thế giới ấy cũng rộng hơn rất nhiều so với lòng bàn tay của tôi.
Giật mình tôi nhận ra rằng những gì tưởng như đang nằm trong lòng bàn tay tôi, những gì được đặt vào tay tôi, chưa hẳn đã thuộc về tôi…

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

mùa mưa đi lễ...

Nhà tôi chẳng có áo mưa
Nãy nghe chuông nhất, bây giờ chuông hai
Muốn đi lễ, biết nhờ ai?
Nhìn ra con hẻm mưa hoài không thôi!
Có cô gái kế nhà tôi
May dù che nắng và rồi che mưa
- Nay cô đi lễ hay chưa
Một mình đi nhớ đón đưa tôi cùng?
- Sao cô bước cứ thẹn thùng
Làm tôi bên cạnh ngại ngùng như cô!