Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

Thư Thượng Đế gửi Ađam

Cảm nghĩ Nhân ngày quốc tế phụ nữ 08/3

Adam, con thân mến,
AdamTừ ngày con và Eva làm điều mà đáng lẽ các con không được làm, mọi thứ đã trở nên không còn trật tự và nguyên tuyền như trước nữa. Nhìn các con tay cầm tay bước đôi bàn chân buồn bã ra khỏi cổng Địa Đàng, ta không sao kiềm chế được lòng mình khi nghĩ đến cảnh khốn cực mà các con phải chịu do những gì các con đã gây ra. Biết là cuộc sống sau này của các con sẽ vất vả hơn, nên, Adam hỡi, ta muốn nhắn gửi đến con vài điều, những lời lẽ thật nhẹ nhàng và chan chứa tình cảm của ta, như một lời nhắc nhở, một lời động viên, một chút gì gợi nhớ.
Hẳn là con còn nhớ những tháng ngày đầu tiên khi còn sống trong Vườn Địa Đàng chứ? Một mình con rong chơi, một mình con dạo bước, một mình con chiêm ngắm những khung trời bao la. Ngày sống của con, dù không thiếu gì cả, nhưng cứ u uất và nặng buồn biết bao nhiêu. Sáng dậy, ăn uống, rồi lao động. Tối về nằm thư giãn một tí rồi chìm vào giấc ngủ cô đơn. Thời gian biểu cứ lặp đi lặp lại như thế. Con chẳng tìm thấy được giống loài nào phù hợp để bầu bạn mà trao gửi tâm tư. Cho đến khi ta dẫn đến trước mặt con một người phụ nữ. Một thế giới mới như vừa mở ra trước mắt con. Từ dạo ấy, con cũng trở nên đổi khác, sự hiện hữu của con cũng mặc lấy một sắc thái mới, nồng ấm và trọn vẹn hơn nhiều. Con thấy hình ảnh của mình nơi người phụ nữ ấy. Con thấy trái tim mình tan chảy trước nụ cười và giọng nói của cô ta. Con biết là cõi lòng mình đã bị cô ta chiếm giữ, khối óc mình chẳng thể hướng về nơi nào không có bóng dáng của cô ta.
Cô ta được tạo ra từ xương sườn của con. Cô ta là một phần của cơ thể con, và được dựng nên là để cho con. Hành trình dương thế của con là một cuộc hành trình đi tìm lại chiếc xương đã mất ấy và đưa nó về, đặt cạnh trái tim mình; bằng không, suốt cuộc đời con chỉ là một sự mất mát cùng với một nỗi đau đến rã rời nhức nhối không thôi. Con chẳng cần phải đi tìm đâu xa chiếc xương ấy, vì chính ta đã mang nó đến cho con. Bởi thế, Adam hỡi, khi bao khó khăn và vất vả của cuộc đời kéo đến, con hãy nhớ rằng, chính người phụ nữ ấy là một trợ lực quý giá ta gửi đến cho con. Cô ấy sẽ ở bên cạnh con, lấp đầy khoảng trống trong con. Cô ấy không là tớ nữ của con, nhưng là trợ tá, ngang vai và có cùng một phẩm giá với con. Không có cô ấy, ta có ban cho con gấp trăm ngàn lần những gì đã hiện hữu trong Vườn Địa Đàng cũng không làm cho con thỏa mãn, an vui.
Ta dựng nên người phụ nữ, giống con mà cũng khác con nhiều lắm. Giống là để nhắc nhở con rằng cô ấy không “thấp kém” hơn con. Còn khác là để bù đắp cho những điều con không có. Cô ấy không vạm vỡ như con, nhưng sức chịu đựng của cô ấy hơn con rất nhiều. Trái tim của cô ấy được cấu thành bởi sự kiên nhẫn, hiền từ, dịu dàng, vị tha, nên rất nhạy cảm với những gì xảy đến. Nếu con là của cô ấy, thì cô ấy sẽ đọc được mọi suy nghĩ, tâm tư, nhu cầu của con mà không cần con phải lên tiếng giãi bày. Cô ấy sẽ biết được lúc này đây con đang cần gì, con đang muốn gì và cô ấy sẵn sàng hy sinh chính bản thân để khỏa lấp cho con mà có khi không cần con ghi nhận và biết đến. Cô ấy không hứng thú lắm với chuyện xảy ra trên cung trăng hay bên kia trái đất, nhưng cô ta biết rõ từng đường kim sợi chỉ trên áo con, biết con thích ăn món gì, con thích màu gì, đâu là nơi con cất giữ tập tài liệu, đâu là nơi con vứt đống đồ dơ… Con thấy có tuyệt vời không?
Con hãy nghiệm mà xem. Ai là người chịu khó thức khuya dậy sớm, chuẩn bị cho con những bữa ăn ngon? Ai là người đêm khuya chong đèn, vá cho con từng chiếc áo rách? Ai là người đi xuống bếp nhiều hơn, giặt giũ, phơi quần áo nhiều hơn? Ai phải hy sinh những mối tương quan bạn bè bên ngoài để làm việc nội trợ, sắp xếp nhà cửa, chăm lo cho tổ ấm, đàn con? Những khi con mệt mỏi chuyện công ăn việc làm, ai là người nhẹ nhàng an ủi con với những lời lẽ ngọt ngào, làm cho con bỗng quên đi mọi thứ? Con đâu có chịu cơn đau khi bụng mang dạ chửa. Con đâu có hiểu được nỗi vất vả của những đêm thức trắng vì đứa trẻ bị ốm, cứ khóc thét liên hồi. Khi con thành công, người ta dành cho con những lời khen, người ta bảo con là giỏi giang, thông minh, thành đạt, chứ có mấy người nghĩ đến vợ con ở nhà chịu thương chịu khó để con có cơ hội và thời gian mà đi đến đỉnh cao danh vọng đâu. Làm người bạn đời tri kỷ của con, cô ấy dường như thiệt thòi nhiều hơn là hưởng lợi, con không nhận thấy điều đó sao?
Adam ơi, hãy biết trân trọng món quà vô giá mà ta đã ban cho con. Đừng vội nghĩ rằng cô ấy là gánh nặng của mình mà buông lời than van, hay có ý định ruồng rẫy. Cô ấy có thể là một cây thánh giá dành cho con, nhưng nếu không có cây thánh giá ấy, con chưa chắc được như bây giờ đâu. Đừng vì sắc đẹp của cô ấy đã phôi phai mà bỏ bê và đi tìm cánh bướm mới, vì chẳng phải cô ấy đã hy sinh tất cả những điều đó cho con sao? Cánh bướm ngoài kia tuy rực rỡ và hấp dẫn đấy, nhưng chúng có mang đến cho con những ấm áp và ngọt ngào thực sự không? Cả con nữa, con nghĩ là con “có giá” đến mức khiến cho bao nhiêu người phải nghiêng ngả vì con sao? Có một người phụ nữ hy sinh cho con, con đã chẳng để ý, chẳng biết ơn, chẳng yêu thương; trái lại, còn quay lưng, gạt bỏ và đi tìm niềm vui mới cho riêng mình. Con nghĩ đó có phải là điều nên làm không? Cuộc sống sẽ mang đến cho con rất nhiều vất vả. Nhưng nếu con biết trân trọng “người phụ nữ của cuộc đời con” thì vất vả ấy sẽ vơi đi rất nhiều. Nếu không, con sẽ phải nếm lấy một nỗi cơ cực không sao tả xiết.
Hãy cho cô ấy một bờ vai, con nhé, vì hệt như một cành liễu yếu đuối, cô ấy cần một chỗ dựa để tựa vào khi cơn gió phong sương bỗng từ đâu ập tới. Hãy cho cô ấy một vòng tay, con nhé, vì cô ấy cũng cần chút hơi ấm để cảm thấy yên tâm giữa những giá lạnh cuộc đời. Hãy dành cho cô ấy những lời ngọt ngào vì đó là liều thuốc bổ mà cô ấy đang cần biết bao. Hãy là một ngọn núi đá vững chãi, giơ đôi tay lên chống đỡ cả bầu trời để che chở cô ấy, vì cô ấy không thể chịu nỗi những đẩy đưa và nóng rát giữa thế gian này. Hãy mang cô ấy vào trái tim mình vì đấy là nơi chỉ một mình cô ấy là xứng đáng!
Adam thân mến, ta dựng nên hai con là để cho nhau. Con sẽ không bao giờ là mình cách trọn vẹn nếu thiếu cô ấy. Cô ấy cũng sẽ không bao giờ thành toàn nếu thiếu con. Những gì chưa có nơi con, ta đã đặt để tất cả nơi cô ấy. Con hãy đón nhận cô ấy, nâng niu và chìu chuộng như một bảo vật vô giá, rồi con sẽ khám phá ra rằng có được cô ấy trong đời là món quà tuyệt vời mà con sẽ không thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu.
Nhớ nhé, con trai của ta!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2018

Trưởng thành là gì?

Kết quả hình ảnh cho trưởng thành
Sự trưởng thành thực sự không nằm ở tuổi tác mà là ở cảnh giới nội tâm
Trưởng thành là gì? Là tóc bạc da mồi, là nếp nhăn khóe mắt? Là lưng còng gối mỏi, là tai điếc mắt mờ?
Kỳ thực, tóc bạc, da nhăn, lưng còng, răng rụng… chỉ là biểu hiện của thân thể lão hóa, chứ không hề đồng nghĩa với trưởng thành.
Thay đổi bên ngoài chỉ là dấu vết của tháng năm vần vũ, còn sự trưởng thành bên trong lại là điều mà người khác không dễ gì thấu tỏ.
Trưởng thành thực sự chính là sự chín chắn về nội tâm, sự kiện toàn về trí tuệ, trải qua mọi chìm nổi của thế gian mà vẫn giữ cho bản thân được an định.
Trưởng thành là sự ung dung trước thế sự, là sự thản nhiên trước được – mất, là nụ cười trước khổ đau, sự thăng hoa nội tâm trước thất bại.
Xưa nay, trưởng thành không hề liên quan đến tuổi tác, cũng chẳng liên quan đến thời gian, mà chỉ nằm ở nội tâm yên tĩnh và phong phú đến mức nào.
Sự trưởng thành không biểu hiện ở tuổi tác, mà là ở phong độ
Sự trưởng thành giống như vầng trăng trong trẻo sau đám mây, như cầu vồng sau cơn giông tố, như cánh hoa hồng rụng xuống làm bạn với đất bùn mùa xuân, như cánh chim bằng cưỡi gió bay vút vào bầu không thăm thẳm.
Tô Đông Pha – nhà thơ nổi tiếng thời Bắc Tống chính là một ví dụ. Trong cả cuộc đời mình, ông đã chịu vô vàn bão táp phong ba, mà vẫn giữ được phong thái trầm tĩnh, đủ đầy, tiêu diêu tự tại.
Tô Đông Pha vốn là người cương trực, chỉ vì viết bài thơ chỉ trích thuế muối của Vương An Thạch mà bị giáng chức, phải đi đày ở Hoàng Châu. Tại nơi đày ải, ông làm một căn nhà tranh bên sông để ở, không có tiền cũng không có gạo, ông đã tự mình khai hoang cày cấy.
Đối mặt với cuộc sống khốn cùng, ông vẫn không đánh mất khí chất của mình, không bị tiền bạc trói buộc, mà rất vui vẻ sống trong căn nhà tranh ven sông.
Tuy cuộc sống lưu đày trường kỳ khiến ông bất đắc chí, ôm hoài bão giúp dân giúp nước mà chẳng được thực thi, nhưng ông vẫn tận hưởng từng phút giây trên mảnh đất biên cương hoang vắng: Ngày ngày ông đọc sách, ngâm thơ, vẽ tranh, viết thư pháp, trồng rau, đào giếng, cày ruộng, vui thú điền viên…
Khí chất và phong độ của Tô Đông Pha khiến người đời sau vô cùng kính phục.
Sự trưởng thành không biểu hiện ở tuổi tác, mà là ở cảnh giới
Nếu ví tuổi tác với cành cây đâm chồi nở hoa, thì trưởng thành chính là quá trình kết quả. Từ chiếc chồi non nhỏ bé nhú ra nụ hoa, mỗi ngày trôi qua nụ hoa dần lớn lên, nhưng không phải tất cả hoa trên cành đều thành quả.
Trưởng thành là một cảnh giới: Khi thế giới đen tối, người trưởng thành sẽ biến mình thành tia sáng. Khi dấn bước trên hành trình xa lạ, sương giăng bốn bề, người trưởng thành sẽ bước đi chậm lại, rèn giũa trong gian nan, tĩnh tâm chờ cơ hội thoát ra khỏi dòng đời ô trọc.
Người càng trưởng thành thì càng khoan dung đối với bản thân, khoan dung đối với người khác, thậm chí khoan dung đối với cả kẻ thù. Biển hội tụ trăm sông, vì bao dung mà trở nên rộng lớn. Khoan dung đối với lỗi lầm của người khác cũng chính là sự giải thoát cho chính bản thân mình.
Tóc xanh chốc lát thành đầu bạc, một nội tâm trưởng thành sẽ không bao giờ so đo tính toán hay thất ý, nản thời. Bởi lẽ:
“Ai nói đời người không trẻ lại,
Dòng sông trước ngõ chảy về tây.
Tháng ngày nhuộm trắng trên mái tóc,
Chớ than tuế nguyệt vùn vụt bay”…
Sự trưởng thành không biểu hiện ở tuổi tác, mà là ở nội tâm
Gió càng lớn tâm càng vững vàng, mưa càng lớn chí càng kiên định. Xem tuổi tác thì nhìn dáng vẻ bề ngoài, đoán xem sự trưởng thành thì quan sát nội tâm.
Nội tâm trưởng thành giống như con sông cuồn cuộn trong đêm, bề ngoài không nổi phong ba, nhưng bên trong lại tích chứa sức mạnh vô cùng, gột rửa cuốn trôi đi tất cả. Trái tim trưởng thành giống như dòng suối, mềm mại lại kiên nhẫn, tất cả vui buồn được mất đều vụt tan theo mây gió.
Người trưởng thành tâm hồn rất phong phú, mà nội tâm lại tĩnh lặng bình yên. Họ giống như tia sáng màu trắng, sáng bừng mà không chói loá, rực rỡ mà không phô trương, tích cực mà không cần hoa lệ.
Người trưởng thành ánh mắt rất an hoà, trái tim rất từ bi. Họ coi nhẹ mọi công danh lợi lộc, gột rửa hết phồn hoa, tĩnh tâm thu khí, biến sinh tồn thành sinh sống, tĩnh lặng mà cảm thụ sức sống của sinh mệnh. “Cứ mặc cho thế sự đổi thay, mặc cho mưa rơi gió thổi, một mình ta vẫn vững vàng như núi”.
Người trưởng thành luôn yêu cầu bản thân hoàn thiện. Đó là một thể nghiệm, là suy nghĩ, đồng thời cũng là trạng thái của nội tâm.
Trên hành trình sinh mệnh, mỗi người đều phải trải qua rất nhiều mưa gió, kinh qua rất nhiều biến động, từ đó mới có thể trưởng thành. Con đường ấy bất kể bao xa, trải qua bao gai góc, thì chỉ cần tiến lên một bước, kiên định một bước là chúng ta đã trưởng thành thêm một phần rồi.

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

Tên gọi của thành công

Kết quả hình ảnh cho thành công


Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là câu chuyện về một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ.

Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”.

Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

Tên gọi của cô đơn


Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18-25 tuổi, lúc mà bạn có cả sức khoẻ lẫn sự dẻo dai; cả hưng phấn lấn thất vọng; cả niềm tin sắt đã lẫn sự ngoan cố mù quáng; cả sự hiểu biết bằng bản năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững chắc. Lúc ấy là lúc có cả một tiềm năng - cái năng lực tiềm ẩn trong từng cử động, từng quyết định nhỏ, cái khả năng có thể nhảy rất dài, vượt rất xa, thay đổi cả thế giới; hoặc là cái nguy cơ trượt xa khôn cùng xuống vực sâu của tăm tối, kiệt quệ, u uất và rệu rã.

Tuổi trẻ - tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm chữa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn toả sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi. Lúc đó là lúc phép thử còn mầu nhiệm, con tốt đỏ trong tay có thể còn phong Hậu; bạn có thời gian làm hậu thuẫn và chân trời vẫn còn gợi nhiều thôi thúc. Còn khi bạn đã lớn tuổi hơn, những xây xước đằng trước sẽ làm cho bạn ngần ngại, nếu bạn bị dúi xuống bùn thì rất có thể bạn sẽ tặc lưỡi nằm đó một mình, hoặc sẽ cố gắng vùng vẫy sao cho người khác cũng vấy bẩn lem luốc giống với bạn.

Tuổi trẻ có một thứ vốn ngầm rất đáng quý mà không phải ai cũng biết: sự cô đơn. Trái tim là một giống loài dễ hư hỏng. Nếu nó được no đủ, nó sẽ đổ đốn ngay lập tức. Hạnh phúc làm cho con người ta mềm yếu, người ta vui tươi với mọi thứ, người ta quên mất việc phải làm, người ta còn bắt đầu tặc lưỡi nhiều hơn với những thói quen xấu. Tình yêu là một giống dây leo khó chiều. Nó cần được thử thách và bị tấn công. Nếu bạn mớm cơm cho nó hàng ngày, chăm sóc nó quá no đủ, nó sẽ chết yểu.

Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực. Nhưng sự cô đơn này không đơn thuần là “một mình” theo nghĩa đen của đúng từ này. Cô đơn là một trang thái tổng hoà rất đặc trưng của tuổi trẻ. Cô đơn vì thấy mình quá bé nhỏ, và ngộp thở trước sự rộng lớn của vũ trụ, của hàng hà tinh tú trên đầu mỗi đêm hè ta ngẩng lên. Cô đơn vì thấy mình bất lực trước một sinh vật ngang bằng mình, tồn tại cạnh mình, cần cho mình mà mình không sao sở hữu nổi nó. Cô đơn vì thấy có quá nhiều tiếng gọi mà không biết sẽ đi đâu. Cô đơn vị sự giằng xé giữa những ước mơ thời bé và những thực tế vừa mới đến. Cô đơn vì vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh và khoái trá đi lại tung tăng, ngạo ngược trong thế giới riêng của mình, chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một hai vị khách, rồi lại mời họ ra ngoài để ta đóng cửa lại.

“Hạnh phúc làm con người mềm yếu và quên mất việc phải làm”. Rất nhiều người đã nói thế. Rất nhiều người đã được dạy cần cảnh giác với hạnh phúc. Nhưng “việc phải làm” ấy là để làm gì, nếu không phải để mang lại hạnh phúc? Và mục đích cuối cùng của mọi việc là gì nếu không phải hạnh phúc? Vì thế có lẽ chăng nên nuôi dưỡng trái tim như nuôi con mèo dùng vào việc bắt chuột: để mặc nó đói, nó sẽ phải tìm đường săn mồi. Con mèo đói đến lúc săn được mồi đã quá hao sức vào việc săn, đã quá đói, nên nuốt vội con chuột mà quên mất hưởng thụ thành quả. Và con chuột (hạnh phúc) chui tuột vào dạ dày mà chẳng để lại dư vị gì. Trái tim là một con mèo, đừng thử thách hay tấn công nó nhiều quá. Nó sẽ tự tìm được một khoảnh sân để duỗi dài sưởi nắng.Trong cái sân nắng ây, có lẽ cô đơn không phải là người bạn tốt.

Cô đơn - tên của nó hàm chứa sợ hãi. Bởi dù theo nghĩa nào đi chăng nữa, cô đơn có nghĩa là khoanh riêng mọt vùng đất cho mình, đặt tên cho nó là “tôi”, rồi xây lên một thành trì bao bọc. Mà đã xây thành, có nghĩa là đứng trước nỗi sợ xâm lăng.

Cô đơn - tên của nó hàm chứa khổ đau. Bởi để giữ thành, thì phải chiến đấu. Nếu không giữ được đó là khổ đau. Nếu giữ được, thì một mình trong cái chiến thắng hoang tàn đó, chiến thắng trở nên 3 lần vô nghĩa.

Cô đơn - tên của nó hàm chứa mất mát. Khi đã xây nên một thành trì khoanh thế giới của mình lại, có nghĩa là đã đánh mất thế giới bên ngoài kia.
Mặc dù vậy, cô đơn dường nhu là một trạng thái mặc định cho mọi người. Tuy nhiên, cũng như một đưa trẻ chỉ lớn nếu cai sữa để ăn cơm, một người trẻ phải chối bỏ và thoát khỏi sự cô đơn để lớn lên.

Nhưng trước khi chối bỏ, người đó phải ý thức được nó. Ngày xưa có một câu chuyện về người cha trong ngày sinh nhật của đứa con 3 tuổi. Đứa con khư khư giữ những quà tặng, không cho các bạn chơi cùng. Người cha quyết định dạy con mình biết chia sẻ bằng cách giật đồ chơi khỏi tay đưa con cho những đứa khác. Có một điều mà người cha đó quên: trước khi học cách chia sẻ, đứa bé phải học cách sở hữu. Người ta không thể cho đi cái gì người ta không có. Cũng vậy, người ta không thể thoát khỏi bức tường mà người ta không nhìn thấy.

Thời gian để tự ý thức đó có thể là rất lâu. Để kiêu hãnh về thế-giới-riêng-tư không thể lặp lại của mình. Để thù địch với tất cả những gì không phải là nó. Để chiến đấu bảo vệ nó. Để thấy nó là chật hẹp và quyết tâm thoát khỏi.
Thoát khỏi không có nghĩa là đánh mất, không có nghĩa là để cho thế giới của mình bị xâm lăng bời thế giới ngoại lai. Thoát khỏi có nghĩa là cho đi, là đem cái thế giới riêng tư ấy chia sẻ và hợp nhất với những thế giới khác thành một thế giới rộng lớn hơn. Thoát khỏi, có nghĩa là học cách sống với các sinh vật ngang bằng mình, tồn tại với mình, cần cho mình mà không đòi hỏi phải sở hữu. Những giấc mơ, khi đó, không mất đi. Chúng chỉ ít viển vông hơn. Khi đó người ta không còn mơ tung cánh giang hồ.

Cô đơn có thể do khách quan hoặc chủ quan, nếu do khách quan thì đó quả thật là sự sợ hãi, khổ đau và mất mát. Nêu như cô đơn do tự ta tìm đến, nó sẽ không còn là sự sợ hãi khổ đau hay mất mát nữa. Nó sẽ là nơi mà thực sự cảm thấy an toàn, một nơi yên tĩnh vô cùng, nơi mà ta có thể bình tâm đánh giá mọi việc trên thế gian này, nơi mà ta có thể nhận thức được cái hay, cái dở …, và cũng có thể là nơi để tâm hồn ta chìm vào quên lãng. Và chính nhũng thời điểm như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy lớn hơn rất nhiều, sẽ thay đổi cách nhìn của chúng ta về thế giới xung quanh, và sẽ trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Bản nhạc không tên

Trong hình ảnh có thể có: 4 người, mọi người đang đứng
Đời dâng hiến như bản nhạc không tên...
Mà du dương bỗng nên tình nên ý....
Kể từ nay tôi sẽ thuộc về Chúa
Nụ cười nào mắt lệ đến hiến dâng, 
Cho tình tôi ghi khắc trên thế trần.
Dành cho Chúa một lần và mãi mãi...

Câu chuyện của Thiên Lý mã

Chuyện kể rằng:
Có một con thiên lý mã trẻ tuổi, đang đợi Bá Nhạc đến phát hiện ra nó.
Thương gia đến, nói: “Bạn sẵn lòng đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: :”Tôi là thiên lý mã, sao có thể đi theo thương gia vận chuyển hàng hóa được?”
Binh lính đến, nói: “Bạn có muốn đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: “Tôi là thiên lý mã, một binh sĩ bình thường sao có thể phát huy hết khả năng của tôi?”
Thợ săn đến, nói: “Bạn sẵn sàng đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: “Tôi là thiên lý mã, sao có thể đi theo hầu thợ săn?”
Ngày qua ngày, năm qua năm, con ngựa vẫn chưa tìm được cơ hội lý tưởng cho mình.
Rồi một ngày, khâm sai đại thần phụng mệnh đến nhân gian tìm kiếm thiên lý mã. Thiên lý mã gặp được khâm sai đại thần, nói: “Tôi chính là thiên lý mã mà ông muốn tìm.”
Khâm sai hỏi: “Bạn có thông thuộc đường đi trên đất nước chúng ta không?”, Ngựa lắc đầu.
“Bạn đã từng ra trận, có kinh nghiệm tác chiến chưa?”, Ngựa lắc đầu
Khâm sai lại hỏi: “Tôi có thể dùng bạn vào việc gì?”
Ngựa trả lời: “Tôi có thể một ngày đi được một nghìn dặm, một đêm đi được 800 dặm”
Khâm sai đại thần cho ngựa chạy thử một đoạn đường. Ngựa cố gắng hết sức chạy tiến lên phía trước, nhưng chỉ được vài bước nó đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa.
“Bạn già rồi, không dùng được!”, nói xong khâm sai liền bỏ đi.
+++++++
1. Dù mình là một người có tố chất tốt như con thiên lý mã kia thì cũng phải được rèn giũa liên tục, nếu không làm gì cả thì tố chất cũng không phát huy được và mai một dần theo thời gian.
2. Có mơ ước làm được những việc lớn là tốt, cũng đừng bao giờ quên để làm được việc lớn, ta cần làm tốt những việc nhỏ để tích lũy trước khi cơ hội đến.