Trong hành chính
cuộc đời, mỗi bước chân chúng ta đi đều có thể bước đi bằng niềm vui hoặc nỗi
buồn. Đôi khi là sự hân hoan của việc được đón chờ, đôi khi là sự buồn tủi của
cảm giác bị bỏ lại. Cuộc đời là những bước chân đến và đi liên tục như thế. Liệu
có ai dám chắc đoạn đường nào phía trước sẽ toàn niềm vui, đầy tình yêu và tràn
trề hành phúc?
Chúng ta luôn muốn
hi vọng, nhưng đi một quãng đường dài luôn cần nhiều hơn một sự hi vọng. Chúng
ta cần chuẩn bị, để có thể hạnh phúc với chính chúng ta, hoặc để mang lại hạnh
phúc cho những người đi cùng.
Đến một thời điểm
nào đó, chúng ta nhanh chóng nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có thêm những
thứ mình mong muốn. Cái sự cầu mong là cái vòng tròn bất tận, sẽ luôn có một thứ
gì đấy mà ta muốn hơn ở xa xa cuối con đường. Ta luôn đi đến nhưng sẽ không bao
giờ chạm tới. Tiền tài hay danh vọng là thứ đòn bẩy đáng ngạc nhiên để bạn rèn
luyện bản thân, nhưng nếu bạn đặt nó là thứ phía cuối con đường, bạn sẽ nhận ra
con đường ấy xa xôi đến muôn trùng vô lối.
Đường thì dài mà
lòng người lại mềm mỏng. Có ai không động lòng trước một sự ân cần? Có ai vô cảm
trước một lời khen? Có ai lại không suy tư trước những sự ham muốn? Có ai lại
không mệt mỏi trước đường dài cách lối mà muốn một lối tắt đến thẳng cái ao ước
cuối cùng? Nhưng tiền bạc danh vọng làm gì có lối tắt. Lạc đường lạc lối rồi lạc
cả lòng nhau. Đến một lúc nào đó nhìn lại phía sau, thấy không còn ai mới tự
than thân trách phận.
Hạnh phúc là cảm
nhận và sống vui với những gì mình đang có. Sống ở thời điểm hiện tại, biết lắng
nghe, biết cảm ơn và biết cho đi, đó có lẽ là bí quyết của hạnh phúc. Chúng ta
luôn mong ước cái gì đó ở phía trước, nên hay để lỡ những giây phút hạnh phúc
mình đang có. Những gì chờ đón ta ở ngày mai, ở tương lai có thể là thành công,
là khát khao, là hi vọng. Nhưng chắc chắn đó không phải là hạnh phúc. Nếu hạnh phúc
là chờ mong, thì có phải cả thế gian này đã hạnh phúc rồi sao? Cớ sao nhân loại
cứ phải đi tìm bí quyết để hạnh phúc?