Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Nữ tu dòng Đa Minh Bắc Ninh

cuộc đời mỗi con người được kết nên bởi biết bao nhiêu khoảnh khắc, có những hành trình đi qua cuộc đời ta, để mai sau dẫu đi về đâu cũng phải nhớ về...
và rồi tôi đã từng rất nhớ một mùa hoa khi được về với chị em hội dòng Đa Minh Bắc Ninh trong đêm dâng hoa bế mạc tháng Hoa Đức Mẹ.
tôi đắm chìm trong sắc áo trắng tinh tuyền nơi tu phục của chị em, nụ cười đơn sơ, nét duyên của người tu sĩ, nhẹ nhàng mà thanh thoát nhường bao...
hòa theo từng âm vang của nốt nhạc, tôi biết các chị không dâng lên Mẹ chỉ mỗi lẵng hoa thôi, nhưng là dâng hết lên cho Mẹ cả một cuộc đời với bao sắc thắm của tình yêu...
Hoa nơi đồng nội, Hoa nơi vườn thắm và Hoa nơi chính những âm thầm của đời nữ Tu nay chúng con xin kết nên Mừng Mẹ- Mẹ yêu dấu của chúng con!

đóa hoa lòng chúng con kết dâng lên




Từng lời kinh  phụng vụ là từng nụ hoa dâng Chúa mỗi ngày




Đóa hoa lòng các nữ tu dâng Mẹ








mềm mại, thanh thoát cùng những vũ khúc của chị em trong Hội Dòng








thỉnh sinh và tập sinh hân hoan bước lên 


và đó là những kỉ niệm đẹp của tôi khi ghé thăm Hội Dòng ngày bế mạc tháng Hoa 2014

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Tâm sự Chiều

Con xin dâng Chúa tất cả nỗi lòng của con, những chiến đấu mà con đang vất vả chống cự, những khó khăn mà không ai có thể hiểu thấu. Xin Chúa thương ban sức cho con để con đừng nản lòng trước những thách đố nhưng luôn biết cậy dựa vào sức Chúa, đồng thời cộng tác nỗ lực với ơn Chúa để có thể thành toàn ơn gọi đời mình. Con cũng xin dâng Chúa trọn vẹn con người của con với những cá tính, những yếu đuối vụng về. Xin Chúa cùng con chiến đấu chống lại những cám dỗ thoái lui trước khó khăn của đời dâng hiến. Xin cho lòng con bao dung hơn để có thể mở rộng đón nhận tất cả, không xét ai ủng hộ hoặc đả đảo con, chỉ một điều xin cho con nhận ra có Chúa ở với con trong mọi hoàn cảnh là đủ

------

vi cat

Tản Mạn

Đã hơn hai ngàn năm rồi Chúa ơi
Ngọn lửa trong con vẫn chưa hề bừng sáng
Vì trái tim con vẫn còn nông cạn
Yêu Chúa,yêu người mãi tính toán hơn thua

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Quan sát và lắng nghe...



Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.

Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.

Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.

Hạnh phúc không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn.

Nguồn: Intenet

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

anh em tỉnh dòng Francis

https://www.facebook.com/video.php?v=730448307022986&set=vb.100001734692984&type=2&theater
Giới thiệu ơn Gọi Dòng Đa Minh

mid-autumn festival

Mang tết trung thu về những miền xa


những túi quà nặng đôi vai và những tấm lòng chất đầy trái tim









giúp người già uống thuốc


Way of life...

Đường đi của cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng.  Đường đi quá dễ dàng, nó sẽ gây ra nhàm chán. Tuy nhiên, những khó khăn lại là nơi ngập tràn những thử thách, những phân vân quyết liệt. Trên con đường ấy, những bóng mát dọc đường đã giúp tôi có những chặng nghỉ thư thái. Nhưng chắc rằng, tôi không thể cứ mãi hưởng thụ cảnh êm đềm đó mãi. Muốn tiến tới, tôi phải giã từ sự ưu đãi của nó để tiếp tục với những hành trình gian khó.Bước đi trên đường, thường thì tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của những phương tiện giao thông. Ngày nay có biết bao phương tiện có thể giúp tôi đến đích mà tôi muốn. Tuy nhiên, một khi đã bước lên một chiếc xe khách , tôi phải giã từ những tiện nghi của chiệc tàu lửa và những phương tiện khác. Tôi không thể đang ở trên xe khách mà cứ ngoái đầu nhìn lại hoặc chạy sang chiếc tàu lửa vì những thích thú tò mò, hay muốn hưởng thụ một sự ưu đãi khác. Nếu tôi cứ đổi ý liên tục, chắc hẳn tôi sẽ mệt mỏi và chẳng bao giờ đến đích.Đường dâng hiến của tôi, chắc chắn có phút giây nào đó, tôi cũng muốn nhoài mình để bước đi một lối đi khác. Có thể tôi đã đi thụt lùi, dừng lại, ấn dấu chân… Dần dà và với những do dự, tôi đã ngụp lặn trong những lời hứa của Thiên Chúa. Tôi đã thèm muốn quay trở lại và chuồn hướng khác, bỏ rơi tất cả… Nhưng rồi, hạnh phúc chẳng được bao lâu thì tôi đã thấu cảm những mệt nhọc vì nó chẳng phù hợp với ơn gọi của tôi. Khi bước trên lối đi khác, tôi thấy mình đã xa mình quá. Có thể một lúc nào đó, nó cho tôi những bóng mát để nghỉ ngơi sau những mệt nhoài… Nhưng tôi biết, mình phải tiếp tục dấn bước trong một sự trung tín với lời kết ước thuở nào. Phải có những đêm tối để tôi thấy được ánh sáng cần thiết biết bao; có những giằng co, tôi mới biết phải có sức mạnh mới vào được Nước Trời. Có những giọt nước mắt của sự ăn năn, tôi mới có cái khát khao tìm về hạnh phúc thực…

-------
(blog vicat)