Way of life...
Đường đi của cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng. Đường đi quá dễ dàng, nó sẽ gây ra nhàm chán. Tuy nhiên, những khó khăn lại là nơi ngập tràn những thử thách, những phân vân quyết liệt. Trên con đường ấy, những bóng mát dọc đường đã giúp tôi có những chặng nghỉ thư thái. Nhưng chắc rằng, tôi không thể cứ mãi hưởng thụ cảnh êm đềm đó mãi. Muốn tiến tới, tôi phải giã từ sự ưu đãi của nó để tiếp tục với những hành trình gian khó.Bước đi trên đường, thường thì tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của những phương tiện giao thông. Ngày nay có biết bao phương tiện có thể giúp tôi đến đích mà tôi muốn. Tuy nhiên, một khi đã bước lên một chiếc xe khách , tôi phải giã từ những tiện nghi của chiệc tàu lửa và những phương tiện khác. Tôi không thể đang ở trên xe khách mà cứ ngoái đầu nhìn lại hoặc chạy sang chiếc tàu lửa vì những thích thú tò mò, hay muốn hưởng thụ một sự ưu đãi khác. Nếu tôi cứ đổi ý liên tục, chắc hẳn tôi sẽ mệt mỏi và chẳng bao giờ đến đích.Đường dâng hiến của tôi, chắc chắn có phút giây nào đó, tôi cũng muốn nhoài mình để bước đi một lối đi khác. Có thể tôi đã đi thụt lùi, dừng lại, ấn dấu chân… Dần dà và với những do dự, tôi đã ngụp lặn trong những lời hứa của Thiên Chúa. Tôi đã thèm muốn quay trở lại và chuồn hướng khác, bỏ rơi tất cả… Nhưng rồi, hạnh phúc chẳng được bao lâu thì tôi đã thấu cảm những mệt nhọc vì nó chẳng phù hợp với ơn gọi của tôi. Khi bước trên lối đi khác, tôi thấy mình đã xa mình quá. Có thể một lúc nào đó, nó cho tôi những bóng mát để nghỉ ngơi sau những mệt nhoài… Nhưng tôi biết, mình phải tiếp tục dấn bước trong một sự trung tín với lời kết ước thuở nào. Phải có những đêm tối để tôi thấy được ánh sáng cần thiết biết bao; có những giằng co, tôi mới biết phải có sức mạnh mới vào được Nước Trời. Có những giọt nước mắt của sự ăn năn, tôi mới có cái khát khao tìm về hạnh phúc thực…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét