Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

Tản mạn 1

Nhìn người đới mặc áo cưới
Con cũng muốn một lần Chúa ơi
Cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ được
Nào ngờ Chúa chiều con quá rồi
Hôm nay con cũng sẽ mặc váy cưới
Nhưng váy này chỉ dành cho Chúa thôi.

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

MỘT CUỘC SỐNG "TRÊN ĐƯỜNG"...

 


Giữa cuôc đời có biết bao hành trình, người ta thường cố gắng tìm cho mình một chỗ nghỉ chân. Bởi thế nên mới có cái gọi là gia đình, tổ ấm. Cứ mỗi khi mòn mỏi giữa bao phong ba bão táp, hay khi thân xác đã kiệt quệ rã rời, ai ai cũng muốn dừng lại ở một nơi bình yên để cảm nếm khoảnh khắc ngọt ngào thoải mái. Nơi đó, họ có những khoảng lặng dành cho mình, họ có những khung cảnh thân quen, có người họ yêu quý. Họ đan quyện đời mình vào một chốn ấy và cảm thấy như thể đó là Thiên Đường. Những cuộc hành trình trên chốn dương gian này dẫn người ta về đâu, nếu không phải là đến những bến bờ hạnh phúc như vậy? Người ta vất vả đua tranh với đời để làm gì, nếu không phải để cố gắng tìm ra nơi bình yên làm bến đỗ cho mình?

Kéo chiếc vali ra khỏi phòng, khép nhẹ chiếc cửa, tôi bỗng thấy lòng ngập tràn bao cảm xúc hỗn độn. Người ta vẫn hay nói “đi tu sướng thật, vì được đi đây đi đó, đi khắp nơi”. Phải, kể từ khi dâng mình cho Chúa trong đời tu, bàn chân tôi đã đặt chân đến không biết bao nhiêu mảnh đất, điều mà khi còn là một cậu bé, tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Đi đến đâu, đôi mắt tôi mở ra nhiều hơn, trí óc tôi biết nhiều điều mới lạ hơn, tâm hồn tôi cũng được bồi bổ thêm nhờ những kinh nghiệm thực tế. Nhiều người bảo tôi “sướng”, họ nói tôi “may mắn” vì được “đi du lịch miễn phí”, “đi đâu cũng được tiếp đón nồng hậu, kẻ đón người đưa”… Tôi cười thầm, một nụ cười không tên, nhưng ẩn chứa biết bao điều sâu kín.

Trong khi người ta chọn cho mình một chỗ nghỉ chân, thì tôi – cũng như những người sống đời dâng hiến khác – sống mãi một cuộc đời “trên đường phố”. Đôi giày đó, chiếc ba-lô kia đã trở thành người bạn đồng hành với tôi tự lúc nào. Dẫu có trăm ngàn người quý mến, thần tượng tôi, rồi rốt cuộc cũng chỉ còn lại mình tôi độc hành trên con đường đang bước. Đến một nơi nào đó, rồi trong thoáng chốc đã phải ra đi. Khi mọi thứ vừa mới trở nên quen thuộc thì đôi bàn chân và mọi thứ hành lý đã sẵn sàng cất bước. Nơi đây, nơi mà tôi vừa trao gửi chút tình thương nồng ấm, vừa là nhà của tôi, nhưng cũng vừa là quán trọ để tôi lại sức cho cuộc hành trình tiếp theo. Có cái gì đó nơi vùng trời xa xăm đằng kia vẫy gọi tôi, khiến tôi, dù có gắn kết và luyến tiếc nơi đây đến cỡ nào, tôi cũng phải dứt bỏ, buông ra, quay lưng bước đi, mặc cho lòng nhói đau như dao cứa…

Có ai thích khoảnh khắc chia tay đâu … bởi lẽ chia tay là đứt đoạn, đứt đoạn cả con tim và có khi đứt đoạn cả dòng nước mắt. Để rồi, tôi bỗng sợ khi đến đâu mà được người ta trao gửi quá nhiều tình thương. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể giữ được lòng mình. Tôi cũng sợ khi tôi ra đi mà có người tiễn đưa nói lời tạm biệt, vì tôi biết là mình sẽ chẳng thể nào cầm được nước mắt. Có đôi khi tôi tự hỏi: là một tu sĩ, mình có nên là một con người vô cảm, dửng dưng trước mọi cảm xúc không? Giá như mình chẳng biết buồn biết vui, chẳng biết thương biết nhớ… thì con tim mình đã chẳng phải như xẻ ra làm đôi mỗi khi khăn gói lên đường vì sứ mạng. Giá như mình có thể dễ dàng gạt đi hết mọi lo lắng, đầu óc mình bớt đi những suy nghĩ thì đôi chân của mình có nhẹ bước hơn không?

Chúa không cất khỏi người tu sĩ một trái tim bằng thịt. Những lời khấn không làm cho người tu sĩ trở nên chai đá lạnh lùng với đời. Một lối sống ngược với tự nhiên thì sao có thể dễ dàng được! Khi quay lưng bước đi đến một chân trời mới, người tu sĩ vẫn còn đó những bận tâm về gia đình, những mối tương quan ruột thịt, về cha mẹ già, về anh chị em, về đàn cháu nhỏ. Khi rời chỗ này để đến một nơi khác, sao họ có thể dễ dàng quên đi bao kỷ niệm đẹp và ngọt ngào đã có với bạn bè và mọi người nơi đây! Một trong những điều mà Chúa đòi hỏi nơi người tu sĩ chính là biết cách gói ghém tất cả những điều ấy vào trái tim, rồi dâng cả trái tim ấy làm của lễ dâng lên Chúa. Bởi thế, của lễ ấy là từng nhức nhói trong lòng, là những vết nứt đau xót không thể tả. Chúa muốn người tu sĩ, không phải mặc lấy lạnh lùng, nhưng là trở nên một con người biết cảm, biết thương và thậm chí còn biết khóc. Chỉ có điều, hãy cảm, hãy thương và hãy khóc bằng sức mạnh của trái tim, chứ không phải chỉ đơn thuần là cảm xúc. Có như thế, lòng mới thanh thoát, trí mới minh mẫn, chí mới vững mạnh, toàn tâm toàn ý phục vụ cho biết bao sứ mạng đang chờ.

Khi cái nắng đầu ngày vừa dậy, xua tan lớp sương mỏng của một ngày mới, tôi sực nhớ là mình đã mang giày, đeo ba-lô và cầm sẵn thanh kéo của chiếc vali. Tôi lại tiếp tục lên đường đến một miền đất khác. Tôi để lại đằng sau tất cả: bao kỷ niệm đẹp, bao người tôi quý mến, bao khoảnh khắc thần tiên… Tôi cất kỹ chúng vào trái tim mình để hướng về một chân trời mới. Nơi đó, sẽ có biết bao điều mới mẻ đang đợi tôi, có cả niềm vui lẫn khó khăn thách đố. Tôi chỉ mong sao mình có thể nội tâm hóa tất cả để tôi có đủ can đảm và đủ sức để dứt khoát gạt bỏ đi hết những gì đã níu kéo bước chân tôi những ngày tháng qua.

Đã có lần Đức Giêsu khẳng định, Ngài đến không phải để mang bình an nhưng là đem gươm giáo (x.Mt 10,34-35). Đến bây giờ tôi mới thật sự thấm thía câu nói này. Phải, sự xuất hiện của Giêsu trong đời tôi đã làm tôi đau nhiều lắm. Lời mời gọi dành cho sứ mạng mà Ngài dành cho tôi đã khiến tôi nhiều lúc như muốn hóa điên vì cứ phải từ bỏ rồi lại từ bỏ. Nhưng tôi tin đó là con đường duy nhất đưa tôi về bến hạnh phúc.

Xin cảm ơn tất cả mọi người, những người tôi đã gặp gỡ trên hành trình sứ mạng, vì tất cả những điều tốt đẹp đã dành cho tôi.

Tôi – và những người sống đời dâng hiến – cần lời cầu nguyện của quý vị biết bao!

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ


Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Viết cho những chông chênh...

Con người sinh ra, thượng đế ban cho họ một con đường - con đường mang tên cuộc sống. Con đường đó không phải để cho khách bộ hành có chỗ an nghỉ và thảnh thơi, nó tạo ra là để mỗi người phải tự bước đi, bước tới phía trước để đến bến bờ tương lai. 

con đường

Vâng, không một con đường nào là luôn thẳng tắp, mọi con đường đều sẽ có những ngã rẽ, những góc tối mà ta phải chấp nhận. Cũng không có con đường nào trải đầy hoa hồng để nâng những bước chân ta đi tới, bao giờ cũng thế, nhiều hoa hồng - ắt hẳn phải lắm chông gai; nhưng ta không có quyền bỏ cuộc, vì sống là phải bước đi, phải hành trình, phải chạy theo dòng chảy của thời gian…

Như một quãng đường dài, nhưng rồi cũng sẽ đến điểm cuối - không có gì là tồn tại mãi mãi, đường dài rồi cũng sẽ kết thúc. Hoàn tất quãng đường dài mang tên "cuộc sống" đó là nghĩa vụ mà ai trong chúng ta cũng phải thi hành... Những chông chênh là những rắc rối trong cuộc sống, những chướng ngại vật là những thử thách buộc ta phải vượt qua, rồi những ngã rẽ là những bước chuyển trong cuộc đời.

Bước đi trên một quãng đường dài ai không một lần gặp phải những ngã rẽ khiến ta phải đắn đo. Những ngã rẽ không ai ngờ kia là những phút bối rối khi ta phải đối diện với hàng loạt sự lựa chọn. Xiêu lòng? Bước tiếp? Hay chọn những lối đi khác? Thật khó khăn để lựa chọn nhưng những lựa chọn ấy sẽ tô màu cho cuộc sống của bạn.

Tôi vẫn đang đi trên con đường của mình, bao lần vấp ngã và sẽ còn vấp ngã nhiều lắm. Nhưng có hề gì, tôi lại đứng dậy, phủi tay, quay lại nhìn cú ngã ấy lần cuối, mỉm cười và bước tiếp. Tôi sẽ chẳng vì những phút yếu lòng mà bỏ cuộc trên con đường dài của chính mình đâu.

Bạn cũng không được bỏ cuộc trên con đường mang tên cuộc sống. Con đường đó có đẹp hay không phần nhiều do bạn. Hãy bước sao để sau này khi một lần ngoảnh đầu lại nhìn quãng đường năm xưa ta có thể mỉm cười mà tự hào rằng đấy là con đường đẹp nhất trên đời. Vấp ngã thì hãy đứng dậy và tiếp tục đi. Nghị lực, kinh nghiệm và lí trí là 3 món hành trang mãi mãi theo bạn trên suốt cuộc hành trình dài.             
                             
"Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tắp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không". 


(cafe blog)

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA...

“Hạnh phúc là gì hả mẹ?”

Ngày còn bé, khi chỉ là một đứa trẻ lên năm, đã có một lần tôi hỏi mẹ như thế. Lúc ấy, mẹ chỉ cười – một nụ cười nhẹ nhàng tựa như mặt nước mùa thu, rồi mẹ ôm đứa con gái bé bỏng đang tròn xoe mắt nhìn mẹ vào lòng. Mẹ nói:

“Con gái à! Hạnh phúc vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng lắm. Nó không màu, không mùi, không vị; nhưng nó đủ sức để người ta nhận ra nó, để người ta đuổi theo và nắm bắt nó”.

Có người bảo rằng hạnh phúc có màu đỏ. Con biết tại sao không? Bởi, màu đỏ sặc sỡ, màu đỏ huy hoàng, màu đỏ bắt người ta phải chú ý đến nó. Ừ, thì có lẽ cũng đúng! Nhưng theo mẹ, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Hạnh phúc không là một cái gì đó quá lớn lao, quá kì vĩ, quá to tát. Lắm lúc, nó được bắt đầu từ những gì rất đỗi thân thuộc, bình thường và nhỏ nhặt.

Mẹ cũng từng được nghe người ta nói rằng hạnh phúc có vị ngọt – vị của cái kẹo mà con vẫn thường hay ăn. Con có nghĩ giống như thế không, con gái của mẹ? Hạnh phúc quả thật rất đỗi ngọt ngào. Nhưng con biết không, ngoài vị ngọt dễ chịu đó, để có được hạnh phúc, người ta sẽ phải trải qua rất nhiều hương vị: đắng cay, chua xót, mặn chát,..v..v… Vì thế, mẹ nghĩ rằng, nếu nói hạnh phúc có vị, thì đó phải là tổng hòa của các mùi vị.

Mỗi người trên cuộc đời này sẽ có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Vì cuộc sống này là một bức tranh đa màu, đa sắc; chúng ta đứng từ những góc nhìn khác nhau, sống trong những hoàn cảnh khác nhau, có cho bản thân những mối quan hệ khác nhau nên cách mà chúng ta cảm nhận cuộc sống cũng sẽ rất khác nhau. Có thể với mẹ, hạnh phúc là khi được nhìn thấy con và bố có được một bữa ăn ngon. Thì với bố, hạnh phúc là khi bố đạt được những thành công trong công việc, nhìn thấy gia đình ta đầy đủ về vật chất và tinh thần. Còn với con, có lẽ hạnh phúc của con sẽ là khi nhận được một cô búp bê xinh xắn, một bộ quần áo thật đẹp hay đơn giản chỉ là khi được bố mẹ đón về sớm mỗi khi tan trường,có phải không?

Con hỏi mẹ: “Hạnh phúc là gì?” ư? Có thể, những gì mẹ nói ra sẽ là khó hiểu đối với một đứa trẻ lên năm như con, nhưng mẹ tin năm tháng sẽ giúp con dần dần hiểu được những gì mà mẹ muốn nói. Mẹ mong rằng, đó sẽ là bài học theo con trong suốt cả cuộc đời này. Hạnh phúc là một danh từ, là cái cách mà người ta dùng để gọi về cảm xúc khi con cảm thấy vui, khi con cảm thấy thỏa mãn và toại nguyện. Con có cảm thấy hạnh phúc hay không chính là ở đôi mắt của con, ở cách nhìn của con về cuộc sống. Chỉ cần con cho phép bản thân mình được hạnh phúc, thì nhất định con sẽ tìm được cho mình cụm từ ấy trong cuộc đời.


- Hạnh phúc với một đứa trẻ nằm nôi đó là bầu sữa ngọt ngào của mẹ, là cái hôn nhẹ lên trán của ba.

- Hạnh phúc của một đứa trẻ lên sáu là khi lầu đầu cắp sách đến trường, được mọi người gọi là “học trò”, được bước qua cánh cổng của trường Tiểu học để chuẩn bị cho một cuộc hành trình chinh phục tri thức.

- Hạnh phúc của một người học sinh đó là khi cầm trên tay quyển vở có những điểm 10 đỏ chót, kèm theo lời phê bình của cô: “Con giỏi lắm! Cố gắng phát huy, con nhé!”

- Hạnh phúc của những cô, cậu học trò khối 12 sẽ không là gì khác ngoài cái cảm giác vào ngày mà giấy báo đỗ Đại học được gửi đến nhà. Thế là đã chính thức trở thành một tân sinh viên.

- Hạnh phúc của người sinh viên là gì? Đó là lúc có thể tự đi làm thêm, đỡ đần gánh nặng cho mẹ cha. Là lúc được tham gia những hoạt động tình nguyện để mang lại niềm vui cho mọi người, để hạnh phúc được lan tỏa và san sẻ đi muôn nơi. Là khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và tìm được cho riêng mình một công việc ổn định sau bao tháng ngày ngồi trên ghế giảng đường.

- Hạnh phúc của một người nhân viên là khi nhận được lời khen từ cấp trên, hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

- Hạnh phúc của một vị bác sĩ là khi mang lại cuộc sống cho người khác, là khi giúp họ chiến thắng được lưỡi hái của tử thần, để họ có thêm thời gian, thêm cơ hội để ngắm nhìn và tận hưởng cuộc đời tươi đẹp.

- Hạnh phúc của một người giáo viên có lẽ sẽ là lúc được nhìn thấy bao thế hệ học trò lớn lên, trưởng thành và thành đạt trong cuộc sống.

- Hạnh phúc của một người mẹ đơn giản lắm! Chỉ cần gia đình êm ấm, được nhìn thấy chồng và các con vui, được chăm sóc cho họ, được nhận lại từ họ một cử chỉ quan tâm, một cái ôm ấm áp.

- Hạnh phúc của một người cha đó là thành đạt trong sự nghiệp. Trở thành một người đàn ông trụ cột trong gia đình, một người cha đáng để cho các con tự hào.

- Hạnh phúc của một cô gái đó là yêu và được yêu. Con gái, ai cũng mong sẽ tìm được cho đời mình một bờ vai đủ vững chắc để họ tựa vào những lúc yếu mềm nhất; một bàn tay đủ ấm để nắm lấy tay họ ở giữa chốn đông người, kéo họ ra khỏi sự lạc lỏng và cô đơn.

- Hạnh phúc của một chàng trai là gặp được một cô gái dịu dàng, sẵn sàng lắng nghe, hiểu và cảm thông cho họ.

Vậy đấy con gái à! Không ai hạnh phúc giống ai đâu! Hạnh phúc là do chính con tự tạo ra, tự tìm lấy và tự cảm nhận. Con không thể cứ ngồi một chỗ, mà ỉ ôi than thở: “Sao hạnh phúc không đến tìm mình?”, con cũng không thể chờ người khác mang đến hạnh phúc cho con. Cuộc sống là của con, hạnh phúc cũng là của con. Con hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn để lắng nghe được tiếng gọi của hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn luôn tồn tại xung quanh con, nhưng có lẽ những bộn bề, những tính toán thiệt hơn, những nỗi buồn không đáng có đã làm nhòe đi đôi mắt con, khiến con không còn nhìn thấy rõ hạnh phúc nữa.

Nếu có ai đó nói với con rằng họ không hạnh phúc, họ là người bất hạnh nhất trên cuộc đời này. Thì con hãy nói với họ, những gì mà mẹ sắp nói với con nhé:

- Con đâu là đứa trẻ bất hạnh, khi con vẫn được sống trong vòng tay của bố mẹ, được cảm nhận hơi ấm tình thương từ mọi người xung quanh con. Con vẫn còn có nơi để trở về sau bao mệt mỏi trong cuộc sống, đó chính là gia đình. Còn những người không nơi nương tựa, họ sẽ biết cậy nhờ vào đâu?

- Con nói rằng con không hạnh phúc ư? Vậy con có còn nhớ những bộ phim tài liệu về mảnh đất châu Phi đầy nắng gió mà con vẫn thường xem không. Cách con nửa vòng trái đất, những đứa trẻ ốm yếu, thân hình chỉ còn da bọc lấy xương đang nhặt nhạnh những thức ăn còn thừa trên mặt đất. Con có thể chọn lựa thức ăn cho mình, con có thể chê món này không ngon, món kia nấu không vừa miệng. Còn họ, họ không có quyền để lựa chọn, bất cứ thứ gì có thể giúp họ cầm cự được sự sống cũng đủ khiến họ ấm lòng.

- Con có bất hạnh không khi con có được một cơ thể khỏe mạnh. Ngay cả Nick Vujicic – người đàn ông được biết đến với những khiếm khuyết của cơ thể, nhưng ông vẫn mỉm cười mỗi ngày, vẫn lạc quan mà sống đấy thôi. Helen Keller đã từng nói: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để mang giày.” – suy ngẫm về câu nói này nhé, con gái!

- Con nói rằng con hay gặp thất bại. Con bảo rằng ông trời bất công với con. Con than vãn rằng sự cố gắng của con không được đáp trả. Nhưng con à, một cái cây nếu được mọc trên một vùng đất khô cằn sẽ bám rễ sâu hơn để tìm được nguồn nước so với những cây được mọc trên một mảnh đất màu mỡ. Khó khăn, thử thách sẽ giúp con trưởng thành hơn, chín chắn hơn và vững vàng hơn trong cuộc đời. Đừng gục ngã, con gái! Con đường đến với thành công sẽ trải đầy hoa hồng – rất đẹp và bắt mắt, nhưng khi bước lên đó, chân con sẽ phải chấp nhận rướm máu bởi những gai nhọn của chúng. Chỉ khi con có đủ lòng tin, đủ nghị lực thì con mới có thể chạm tay đến được bầu trời ước mơ. Mẹ mong, kinh nghiệm sẽ là tên mà con đặt cho thất bại của mình.

Điều cuối cùng, mẹ muốn con nhớ, hạnh phúc là một hành trình chứ không phải là một đích đến. Con đừng tìm kiếm nó ở một nơi nào xa xôi. Thật ra, hạnh phúc giản đơn lắm, gần gũi lắm. Con hãy dừng lại một giây, một phút trong cuộc đời để thấy được hạnh phúc. Con cần phải thoát ra khỏi vũng bùn của sự tuyệt vọng, của những nỗi buồn chán chường thì con mới có thể bước tiếp và tìm kiếm hạnh phúc cho mình, con gái nhé!”
Khi tôi năm tuổi, mẹ đã dạy tôi như thế. Khi ấy, tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe mẹ nói, nhưng với trí khôn của một đứa trẻ, tôi không hiểu được nhiều. Và giờ đây, mười ba năm sau – khi tôi đã là một thiếu nữ mười tám, mỗi lần nhớ đến bài học đầu đời này, tôi lại mỉm cười và thầm cảm ơn mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất trong mắt tôi.

Còn bạn, bạn đã có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc chưa?

“Hạnh phúc là …”, bạn hãy tự điền câu trả lời vào ô trống còn thiếu nhé! Hãy nhớ, hạnh phúc không cao xa quá đâu, nó đang ở xung quanh, ở cạnh bên bạn đấy thôi!

Tác giả: Phạm Trần Hồng Vân

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Chìa Khóa Thiên Ðàng


Một hôm nọ, khoá cửa Thiên Đàng bị hỏng, Thánh Phêrô đích thân mang cả chìa lẫn khoá xuống trần gian để tìm người sửa chữa. Ngài tới nhà anh thợ khoá đầu tiên.
 - Chào anh, tôi có cái ổ khoá bị hư, anh làm ơn chữa giùm.
 - Cụ làm nghề gì mà cửa nhà cụ lại có cái ổ khoá to và quý thế này ?
 - Tôi làm nghề đánh cá, sau đổi sang nghề chăn chiên anh ạ .
 - Ừ ! Nhìn quần áo rách rưới và chân tay cục mịch của cụ , tôi tin . Nhưng…. cụ già khốn khổ  của tôi ơi, nói thật đi : cụ "chôm" cái của quý này ở đâu vậy, lại bằng vàng ròng cả  mới khiếp chứ .
Thánh Phêrô tần ngần trả lời :
 - Của tôi đấy, vì đây là khoá cửa của Thiên Đàng, còn tôi là Phêrô.
Anh thợ vồn vã :
 - À! Thế thì lại khác, chỉ 1 giờ là tôi sửa xong cho cụ thôi, cụ cho xin 1000 đồng .
Thánh Phêrô giật mình :
 - Đắt thế cơ à ? Tôi chỉ có 100 thôi.
 - Không được đâu cụ ơi. Tôi nghe ngày xưa cụ đứng đầu Hội Thánh, hẳn là cụ giầu có lắm ?
 - Anh hiểu lầm rồi ! Trong Hội Thánh chúng tôi, ai càng đứng đầu thì lại càng là người tôi tớ  phục vụ, sống khiêm hạ khó nghèo như Đức Giêsu làng Nazareth… Thôi anh cố chữa nó đi, có thể vì công khó của anh mà tôi sẽ xin Chúa cho anh vào Thiên Đàng .
Anh thợ mỉm cười lắc đầu
 - Tôi cần cái thực tế : Tiền thôi cụ ạ, còn Thiên Đàng thì xa lạ quá . Vả lại ở Thiên Đàng mà  nghèo như cụ thì tôi chả ham. Thôi cụ đi xoay xở đâu đó thêm đi, rồi quay lại đây.
Thánh Phêrô bước đi , buồn bã nghĩ thầm : Anh thợ này chữa được  nhiều thứ khoá, chỉ trừ khoá của Thiên Đàng. Đồng tiền quý đến thế kia ư ?… Ngài lại lần đến nhà 1 anh thợ khác, nổi tiếng khéo tay và giầu có nhất vùng, hi vọng gặp được người yêu mến Thiên Đàng hơn chuyện tiền nong. Và đây rồi, anh thợ đon đả chạy ra đón ngài .
 - Tôi nhận ra ngài rồi . Tay cầm chìa khoá vàng , khuôn mặt và thân hình  lại giống hệt bức tượng trong nhà thờ xứ tôi. Vào đây, vào đây…Gia đình tôi hân hạnh tiếp đón ngài, Thánh Cả ạ .
Thánh Phêrô vui mừng, nhưng cũng ngần ngại dò hỏi :
 - Tôi có cái khoá cửa thiên đàng bị hỏng, lại chỉ còn có 100 đồng, nhờ anh…
 - Xin cất đi, tôi còn phải biếu ngài thêm lộ phí nữa kìa. Còn cái khoá thì không thành vấn đề, chỉ độ nửa tiếng là xong thôi. Có điều là: xin ngài hứa cho tôi 1 việc.
 - Tốt lắm, anh thợ cứ nói .
 - Xin ngài đưa tôi vào Thiên Đàng  và cho tôi làm trùm phường khóa ở trên đấy .  Ngồi trên các Thánh hay các thiên thần thì tôi không dám, nhưng làm xếp xòng đám thợ khoá thì tôi dư sức. Ngài sẽ thấy tay nghề của tôi khi sửa khoá cho ngài, xem tôi có đáng ngồi chỗ tốt hay không.
Bỗng có tiếng ầm ầm từ đầu ngõ, hàng trăm dân làng ùa chạy tới nhà anh thợ khoá khi nghe nói Thánh Phêrô đang ở nhà anh. Tiếng hò hét vang lừng từ ở cổng ra vào.
 - Lạy Thánh Phêrô ạ. Ngài cho vợ chồng con vào Thiên Đàng với.
 - Mẹ kiếp ! Đứa nào xô ông đấy, đây là cổng nhà anh thợ khoá chứ đã phải là cửa Thiên Đàng đâu mà chen dữ thế ? Phải có hàng lối chứ .
 - Đầu bò ! Gặp Thánh Phêrô chứ có phải đi mua vé xinê ,hay đi mua thịt mua cá đâu mà phải xếp hàng cha nội.
 - Xì  !… Lũ nhãi ranh chúng mày biết gì ? Ông Trùm nói có lý đấy . Thế chúng mày không nghe Cha giảng là ở trên Trời có " Đám rước mặc quần áo trắng tinh tay cầm cành thiên tuế " à ?  Phải trật tự chứ !
 - Chúa ơi ! Chết bẹp con rồi…. Quỷ tha ma bắt con mẹ mập này đi .
 - Bắt mày thì có, mụ chằng, tao sẽ bảo Thánh Phêrô gửi mày xuống hỏa ngục.
Thánh Phêrô lắc đầu ngán ngẩm. Cần phải "gửi" đi đâu nữa, họ đang ở hoả ngục rồi còn gì. Họ cãi nhau chí chóe, chửi thề, dẵm dạp lên nhau để "tranh" Thiên Đàng. Có kẻ đã dúi được vào túi Thánh Phêrô phong bì, hoa, nến. Rồi hí hửng vì đã "hối lộ" được người giữ cửa đầy quyền uy.
Bỗng có 1 cơn gió mù mịt cuốn lấy Thánh Phêrô. Thiên Thần Chúa đã đưa ngài đi trong gió. Để lại đám dân làng khóc la tiếc nuối, và anh thợ khoá tiu nghỉu vì tan giấc mộng vàng.
Thiên Thần Chúa đưa Phêrô tới bên một bờ suối rồi chào biệt ra đi. Thánh nhân nhẹ gật đầu từ tạ. Ngài vẫn còn bực bội vì chuyện xảy ra vừa rồi. Tại sao con người lại coi nhẹ Thiên Đàng để kiếm tìm tiền tài danh vọng nhỉ ? Ngay cả đám dân muốn "xấn xổ" vào Thiên Đàng, họ có nghĩ gì tới Chúa và anh em mình đâu , lợi lộc riêng tư đã che mắt họ. Người ta có thể nhân danh một Thiên Đàng tốt đẹp để giành giật, gấu ó nhau đến vậy hay sao? Ôi ! Nếu có Gioan và Giacôbê ở đây," những người con của sấm sét"  chắc cũng sẽ như xưa, muốn xin lửa Trời xuống đốt tiệt cái đám dân nông cạn này…
 - Hãy uống bát nước này cho mát đi, cụ đang có lửa trong lòng đấy.
Thánh Phêrô giật mình quay lại. Một cậu bé thật xinh trai, tay cầm bát nước, đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Ngài cầm lấy bát nước, uống 1 hơi thật sảng khoái.
 - Cám ơn cậu bé, cậu thật tốt bụng.
Cậu bé lém lỉnh nhìn cái ổ khoá trên tay Thánh Phêrô
 - Ổ khoá này đẹp quá, cụ cho tôi xem tí nào.
 - Khoá cửa Thiên Đàng đấy. Cậu có muốn lên đấy không, tôi dẫn cậu đi ?
 - Chả cần cụ dẫn đâu, tôi thừa biết nó ở đâu rồi .
 - Thật không ?
 - Thật chứ lị !Thiên Đàng thuộc về những người bé nhỏ như tôi mà, cụ quên rồi à ?
Ngạc nhiên trước câu trả lời ngộ nghĩnh, Thánh Phêrô cảm thấy mến cậu bé thông minh này. Ngài đưa cả ổ khoá lẫn chìa cho cậu bé.
 - Cẩn thận kẻo rơi đấy.
Cậu bé cầm cả hai ngắm nghía, rồi cậu tinh nghịch trả lại chìa khoá cho Phêrô
 - Cụ giữ lấy chìa khoá này như một kỷ niệm hay một biểu tượng cho bổn phận và quyền uy. Còn cái này thì…
Chưa dứt lời, cậu đã ném ổ khoá đánh "tõm" xuống giữa lòng suối sâu. Thánh Phêrô giật mình lớn tiếng :
 - Ô hay ! Cậu làm gì vậy ?
Cậu bé mỉm cười trả lời :
 - Thật ra cửa Thiên Đàng đâu cần ổ khoá . Điều quan trọng không phải là nó đóng hay mở, mà là sự "đóng hay mở" của lòng người. Phải giải quyết chuyện này ở dưới đất chứ không phải trên trời cụ ạ . " Điều gì con cầm buộc dưới đất, trên Trời cũng cầm buộc. Điều gì con tháo mở dưới đất, trên Trời cũng tháo mở ". Có người đã nói với cụ câu đó,  cụ không nhớ sao ?
Thánh Phêrô ngẩn ngơ hỏi lại :
 - Nhưng làm sao để họ mở hay đóng để tôi cầm buộc hay tháo gỡ ? Vì họ cứ khép kín trước vẻ đẹp của Thiên Đàng, nhưng lại sẵn sàng mở lòng ra với tiền tài, danh vọng. Làm sao để  họ làm ngược lại đây, cậu bé ?
 - Cụ đừng chỉ trỏ lên trời và nói những chuyện cao xa của Thiên Đàng với họ nữa.Ngược lại, phải dẫn họ tới một nơi để họ học biết khó nghèo, khiêm hạ, hi sinh…Cụ có muốn tôi đưa cụ tới đó, để rồi sau cụ có thể dẫn họ đi không ?
Thánh Phêrô sốt sáng :
 - Được rồi, tôi theo cậu. Nhưng đi đâu mới được chứ ?
Cậu bé mỉm cười, nheo mắt nhìn Phêrô :
 - Đi Bêlem, rồi lên Núi Sọ .
Nói xong , cậu quay lưng , lững thững bước đi về phía có ánh nắng chói chang , phía của Mặt Trời.

(TRUYỆN PHẨM CHÚC MỪNG ĐỘI PHÊRÔ NHÂN NGÀY BỔN MẠNG)
            

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nếu ai đã có lần...




Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng






Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút giây lòng mình trống vắng



Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó ♥

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

không đề 1

Cuộc đời ơi, sao lắm lạ kỳ,
Có những năm tháng đi qua mà chẳng thành nỗi nhớ. 
Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ, 
Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

không đề

 
Mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên,
còn người lớn thì bắt đầu muốn bé lại
nhưng ai rồi cũng phải già đi như vé của chuyến tàu một chiều mãi mãi,
và chúng ta chấp nhận nó bằng mỗi ngày trải nghiệm cho sự sống bình yên

Thời gian không phải đơn giản chỉ có chuyện nhớ - quên
là ngày mai thức dậy nghe ai đó gọi và thấy mình vẫn tên như cũ
là cứ mở mắt ra gặp ngày còn nhắm mắt vào là đêm - Ừ, thì ngủ!
là nghĩ đến dỗi hờn đặt lên giữa hai vai

Thời gian có khi giống ý nghĩa của một con đường dài
đi hết mới biết không có tận cùng để mà bước tiếp
như là thấy mình phải dừng lại bên sườn đồi mà ngủ thiếp
nên đào một chiếc hố và vùi với đêm sâu

Mọi người lớn đều hỏi “tuổi thơ đã đi đâu?”
còn mọi đứa trẻ đều muốn biết “bao giờ mình mới lớn?”
chúng ta cứ mải mê bước trong cõi mênh mông vắng rợn
để hỏi những điều mà chẳng thể đổi thay

Thực ra, chúng ta đều phải đi qua từng ngày
từng tuần, từng tháng và từng năm mà tất cả đều bắt đầu bằng mỗi giây phút
ai cũng sợ thời thanh xuân rất sáng rồi như ngọn pháo bông sẽ tắt vụt
mà đâu biết rằng mỗi hơi thở cũng là những khoảnh khắc được dùng để sống cho một số phận đã định danh

Ai rồi cũng phải lớn lên, rồi già đi chứ làm gì có thời gian mà để dành
cũng như cuộc sống nếu ta từ chối thì đâu thể đưa nó cho ai khác
cũng như người lang thang đi vào con đường lạc
không biết khi nào kết thúc thì việc gì phải đếm đo?

Chúng ta càng không có nhiều tháng ngày của tuổi trẻ để mà cứ mải miết với nỗi lo
ngày mai có mưa rét ? Và khi nào tóc bạc ?
liệu sau đêm nay thức dậy soi gương thấy mình có khác?
đâu thể tính hết được cho tương lai !

Chúng ta mỗi người được tặng cho một số phận  để đi hết (như trên con đường dài)
trẻ thơ – khôn lớn – trưởng thành – rồi già đi...để nhường lại khoảng trống cho những con người khác
sao không như người lang thang – chẳng có gì để sợ mình đi lạc
ta sẽ thấy trong cuộc đời mỗi khoảnh khắc đều mang một ý nghĩa rất riêng

Mọi đứa trẻ muốn lớn lên đều phải đánh đổi bằng việc từ bỏ sự hồn nhiên
còn người lớn nếu muốn đừng già đi thì phải đánh đổi bằng phần đời sẽ chẳng được sống
nhưng sao không hiểu rằng chúng ta đang nhặt từng ngày để ghép thành một cuộc đời rất rộng
làm con trẻ chắc gì đã cảm nhận được ý nghĩa của thời gian?

Mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên vì chúng muốn thử sức với gian nan
còn người lớn muốn bé đi để làm gì? Có ai trả lời được?
nếu cho chúng ta tiếp tục song hành cùng số phận để đi đến tuổi già phía trước
hoặc chiếc vé chỉ có một chiều về quá khứ - ta có chọn từ bỏ hiện tại với tương lai?

Thật ra, phải cảm ơn thời gian vẫn trôi đi vì đã cho chúng ta đủ tháng năm để hoàn thiện một hình hài
trong mỗi phút giây qua chính là cuộc đời mà ta đang được sống
như là tim bạt trong chiều gió lộng
còn biết mỉm cười vì nó vẫn đập những nhịp tự nhiên.


Vậy hãy chấp nhận mình già đi bằng mỗi ngày trải nghiệm cho sự sống bình yên!

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Bước chân đi

Vì nơi ấy quá nhỏ 
để có thể giữ chân con lại? 
Vì lòng con mộng lớn
nên cứ muốn bay cao? 
Hay chỉ đơn giản vì con đã dâng cho Chúa 
chẳng chừa lại chút nào, 
nên có rất nhiều chuyện 
cả chính con cũng không thể tự mình làm chủ…
Trần gian rộng mênh mông
đâu ai sống hoài đời lênh đênh lãng tử
ai mà chẳng thèm một chốn dừng chân
một góc nào đó, nhỏ thôi, giữa thênh thang cuộc trần
như một căn gác lững, thơm nồng nàn hạnh phúc
như những khoảng nhập nhằng giữa hư với thực
và những chân trời mơ, chẳng để làm gì
khi tất cả gặp gỡ trong đời chỉ để bỏ lại mà đi
niềm vui với nỗi buồn cứ đan vào nhau xoắt xuýt…
Nhiều người hỏi con: đã đi quá nhiều, hay quá ít
khi những cuộc hành trình cứ lướt trượt qua nhau? 
Ai chọn sống đời mình trên những chuyến tàu
để sống đồng thời phút giây đón chào và đưa tiễn
để hội ngộ và chia ly cứ chồng khớp lên nhau miên viễn
để bàn tay ngượng ngùng chưa kịp nắm đã vội buông
để cất bước khởi hành khi chiều đổ bóng hoàng hôn
và hành trình là một cuộc băng mình xuyên đêm tối
và luôn còn đó nguy cơ lỡ đường lạc lối
tiềm ẩn trong từng nhịp bước chân đi…
Nhiều người hỏi con: đi để làm gì? 
Sao cứ phải băng mình về phía trước? 
Có bù lấp được không, cái khoảng chênh giữa mất và được? 
Có bình an thật lòng? 
Có hạnh phúc không?
Con thấy con như người thợ gặt giữa cánh đồng
Cánh đồng thơm nồng nàn hương lúa mới
Cánh đồng bao la đến chân trời xa vời vợi
Và bàn chân con thì nhỏ bé khôn cùng
Con ước mong mình là người thợ gặt tín trung
Còn đi mãi trên cánh đồng sứ mạng
Ước mong khuôn mặt con nên vô hình vô dạng
Để khuôn mặt Người tỏa rạng trong con
Vì nơi ấy quá nhỏ để có thể giữ chân con lại? 
Vì lòng con mộng lớn nên cứ muốn bay cao? 
Hay chỉ đơn giản vì con đã dâng cho Chúa 
chẳng chừa lại chút nào, 
nên có rất nhiều chuyện 
con cần Chúa thay con làm chủ
Cao Gia An, S.J.

Cát trong nắm tay

Bạn vụt đến, nghịch ngợm đặt vào lòng bàn tay tôi một món quà vô hình vô dạng vô thanh vô sắc: một nắm cát.
Nắm cát mềm mại, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay tôi, mang theo chút hơi ấm còn vương lại từ lòng bàn tay bạn. Nghĩ thấy kỳ cục, hơi ấm truyền từ bàn tay này sang bàn tay kia mà có khi phải cần đến trung gian là một nắm cát!
Tôi khép bàn tay lại, nghe những hạt cát nhỏ xíu chạm vào da lòng bàn tay mình tạo nên cái cảm giác nhột nhạt lạ lẫm. Cảm giác nâng niu một cái gì đó trong lòng bàn tay mình thật là lạ. Sở hữu một nắm cát nhỏ nhoi thôi, tôi lại có cảm giác như mình đang sở hữu cả một thế giới. Trong thế giới ấy, bàn tay trống trơn của tôi bỗng tìm thấy một chút cảm giác sống động.
Tôi thường nhìn vào hai bàn tay của mình lúc nó trống rỗng. Có những người có thể nhìn vào những đường chỉ tay ngoằn ngoèo để lật lại quá khứ, để nói về hiện tại, hay để tiên đoán về tương lai. Tôi không biết cách đọc tương lai từ lòng bàn tay mình, nhưng nhìn vào đó, tôi thấy được những dấu tích còn sót lại từ quá khứ, và thấy cái hiện tại của mình lúc này. Vẫn còn đó dấu tích của những vết chai sạn từ những ngày cầm cuốc ra đồng và những ngày vác búa lên rừng. Những vết chai vẫn còn cứng cỏi vô cảm, dù không còn gồ lên và xỉn màu vàng thín… Nhưng đó là chuyện của quá khứ, bàn tay tôi lúc này là bàn tay cầm viết. Từ hơn mười năm trở lại đây, bàn tay này chỉ còn quen cầm viết. Nốt chai ở đốt thứ nhất của ngón tay giữa của bàn tay phải gồ lên thật cao, do liên tục bị viết tựa vào.
Thường thường, tôi có cảm giác mình viết nhiều. Thế nhưng, khi ngồi nhẩm lại, tôi giật mình nhận ra tất cả những gì mình đã viết chừng như cứ lớt phớt trôi qua tuồn tuột. Những lúc cầm viết cũng chỉ là những loáng thoáng vụt qua đời tôi mà thôi. Phần lớn thời gian của một ngày sống đôi bàn tay tôi được buông thõng tự do. Đôi bàn tay trống trơn thừa thãi.
Thế nên bàn tay ấy trở nên ngượng nghịu khi nâng niu một nắm cát. Chắc không có gì vừa mỏng manh vừa khó hiểu như một nắm cát. Một nắm cát dù bé nhỏ đến đâu cũng được tạo nên từ hàng triệu những hạt cát khác nhau. Mỗi hạt cát là một thế giới, có một lịch sử, mang theo nơi mình một câu chuyện dài bất tận… Mỗi hạt cát là một mảng rời, một thế giới độc lập và bất khả hoán chuyển. Những hạt cát vô tình được đặt cạnh nhau, tạo nên một mảng như liền lạc liên tục, như gắn kết thống nhất, tựa như những mảng rời làm nên một cuộc đời liền lạc và duy nhất của một con người.
Nắm cát mang đến cho bàn tay tôi một thứ cảm giác mới mẻ kỳ lạ. Đúng ra, cái cảm giác này tôi đã có nhiều lần, nhưng chừng như cũng đã rất nhiều lần tôi bỏ quên. Mỗi lần nắm chặt bàn tay, những hạt cát nho nhỏ dìu dịu như dụi thật sâu vào lòng bàn tay tôi, như muốn tan hòa thẩm thấu vào trong từng tế bào, trong từng mạch sống. Chừng như đó là cảm giác của một người có quyền sở hữu. Sở hữu cái gì thì tôi không biết, không rõ… Có thể là sở hữu một cái gì đó liền lạc và quý giá như một cuộc đời, nhưng cũng có thể đó chỉ là sở hữu vô số những mảnh rời rạc, vụn vặt và nhỏ nhặt chẳng dính líu gì đến nhau. Nghĩ cho cùng, giữa một hạt cát với một hạt cát, có gì nối kết chúng lại với nhau đâu! Dù có mang cái vẻ bên ngoài liền lạc đến đâu, cát vẫn là cát, vẫn chỉ là một dãi những hạt bé cỏn con rời rạc được đặt cạnh nhau, tạo nên một thứ mềm mại và vô hình gần như là nước, mặc người ta muốn vo tròn bóp méo, mặc người ta muốn khoác cho chúng bất kỳ hình dạng nào người ta muốn.
***
Đã rất nhiều lần tôi đứng trước biển với nắm tay đầy cát. Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần cái thao tác vốc cát vào đầy lòng bàn tay, rồi nắm thật chặt bàn tay của mình lại. Tôi nghĩ rằng nắm chặt là cách tốt nhất để giữ lại, để không mất đi, để những gì trong nắm tay của mình sẽ mãi thuộc về mình… Nắm tay tôi càng thắt chặt, càng nhiều những mụn cát trôi tuột qua kẽ tay tôi. Những hạt cát nhỏ xíu luôn tìm được kẽ hở giữa lòng bàn tay để chảy thoát ra ngoài. Gặp cơn gió tạt qua, những hạt cát mỏng manh và nhỏ bé đến độ như vô hình vô dạng bị cuốn bay tứ phía. Tôi không nhìn thấy những hạt cát bay, nên tôi không nhìn thấy những mất mát đang chảy thành giòng trôi tuột khỏi tầm tay mình. Chỉ đến lúc mở lòng bàn tay, tôi mới giật mình nhận ra giữa lòng tay mình có khi chỉ còn lại một dúm cát ít ỏi, có khi chỉ còn lại vài hạt cát con con, có khi là một bàn tay trống trơn trơ trọi…
Nhúm cát tròn đầy bạn đặt vào tay tôi đã tan biến đi một cách nào đó thật khó hiểu. Là vì bàn tay tôi không biết cách trân trọng gìn giữ, hay là vì những gì bạn đặt vào bàn tay tôi vốn chẳng bao giờ thuộc về tôi?
Đã có lắm lúc, tôi tưởng rằng nắm cát thuộc về mình. Trong lòng bàn tay tôi, nắm cát nằm gọn gàng và hiền ngoan đến thế cơ mà! Có gì kỳ lạ cho bằng một ngày nọ bạn giật mình phát hiện rằng những gì đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình lại vốn không hề thuộc về mình?
Bạn như nắm cát giữa lòng bàn tay tôi. Càng nắm tay thật chặt, tôi chỉ càng làm cho nắm cát tuột trôi qua lòng bàn tay mình và biến mất cách nhanh chóng.
Như nắm cát, bạn thuộc về một nơi nào đó. Có thể là một bãi cát vàng rộng thênh thang trên một bờ biển xa xăm nào đó, có thể là một bãi cát dài mịn màng và êm đềm trên một bến sông, hay có thể là một bờ cát yên bình thanh tịnh dưới lòng những con suối vắng… Dù thế nào đi nữa, thế giới ấy cũng rộng hơn rất nhiều so với lòng bàn tay của tôi.
Giật mình tôi nhận ra rằng những gì tưởng như đang nằm trong lòng bàn tay tôi, những gì được đặt vào tay tôi, chưa hẳn đã thuộc về tôi…

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

mùa mưa đi lễ...

Nhà tôi chẳng có áo mưa
Nãy nghe chuông nhất, bây giờ chuông hai
Muốn đi lễ, biết nhờ ai?
Nhìn ra con hẻm mưa hoài không thôi!
Có cô gái kế nhà tôi
May dù che nắng và rồi che mưa
- Nay cô đi lễ hay chưa
Một mình đi nhớ đón đưa tôi cùng?
- Sao cô bước cứ thẹn thùng
Làm tôi bên cạnh ngại ngùng như cô!

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

có một ngày...


Có một ngày...
Tôi muốn ngắm hoàng hôn chìm dần từ đỉnh núi phía Tây
Nghe tiếng đàn bò kêu những buổi chiều về muộn
Bầy nghé nhỏ nhởn nhơ chạy sau chân mẹ
Dàn nhạc giao hưởng tiếng ếch nhái kêu trong đêm
Rộn rã những âm thanh mà chốn thị thành không bao giờ có được

Có một ngày...
Tôi muốn trở về bên ngôi nhà ngày xưa của mẹ cha
Nằm trên cánh võng ngắm tán là me im lìm xếp lại
Ngủ một giấc mơ ngoan nhé lá ơi
Lá chớ nghiêng mình trở giấc bồi hồi
Bởi sương vẫn chưa rơi đọng lại từng giọt nhớ nhung chờ nắng ấm

Có một ngày...
Tôi  muốn ru mình trong tiếng sóng
Kìa biển đằng Đông ánh vàng dương rực rỡ một màu
Những chiếc thuyền đánh cá hớn hở trở về
Khoang thuyền đầy ắp những mẻ cá tươi ngon
Ấm áp làm sao nụ cười của những người chài lưới

Có một ngày...
Được bình yên trở về với ký ức của tuổi thơ
Nghe hoa sữa nồng nàn trong đêm rằm tháng tám
Mùa thu, gió cuộn mình se lạnh một ngày sáng sớm
Tôi dạo bước trên con đường năm xưa đến lớp
Áo trắng qua đường, khúc khích nụ cười sao lắm nỗi nhớ thương

Có một ngày...
Để lại bao muộn phiền đằng sau lưng
Đếm hàng dương rì rào bằng những bước chân và nghe biển hát
Để em bé nhà bên tròn xoe ngơ ngác
Mắt tròn lúng liếng lúm đồng tiền xinh xinh
Giật mình khóc thét chi ở đâu về mà lạ hoắc mẹ ơi...

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Xin dạy con đừng sợ!



Biết bao lần Chúa bảo con “đừng sợ”
Nhưng vạn lần con vẫn sợ Chúa ơi !
Con sợ cả những nhịp tim chơi vơi
Mà lắm lúc quên đâu là nẻo chính
Chúa biết con, con người nặng phần tính
Mê giàu sang, tham sắc, lại ham tài
Chúa biết con u mê dẫu đường dài
Trăm lần ngã, trăm lần Ngài nâng bước
Chúa biết con, thấy con muôn đời trước
Vẫn yêu con dẫu ngàn lần con sai
Chúa tha con dù biết ngay ngày mai
Con lại sẽ bội Ngài như lần trước
Chúa ơi con đáng gì mà vẫn phước
Được làm con mà chẳng xứng ân Trời
Chúa ơi con muôn kiếp muôn muôn đời
Vẫn hèn mọn với những điều nhỏ nhặt
Con vẫn sợ vẫn lo với bệnh tật
Cứ đeo mang lo lắng của phù vân
Chúa ơi, con một phút được phân trần
Con yếu đuối nên trăm ngàn điều sợ
Chúa yêu con ban Thánh Thần phù trợ
Dạy con đừng lo sợ chuyện thế gian
Cuộc sống con là ở cõi thiên đàng
Điều nên sợ là không đẹp lòng Chúa.
(Chúc Anh)