Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015
có một ngày...
Có một ngày...
Tôi muốn ngắm hoàng hôn chìm dần từ đỉnh núi phía Tây
Nghe tiếng đàn bò kêu những buổi chiều về muộn
Bầy nghé nhỏ nhởn nhơ chạy sau chân mẹ
Dàn nhạc giao hưởng tiếng ếch nhái kêu trong đêm
Rộn rã những âm thanh mà chốn thị thành không bao giờ có được
Có một ngày...
Tôi muốn trở về bên ngôi nhà ngày xưa của mẹ cha
Nằm trên cánh võng ngắm tán là me im lìm xếp lại
Ngủ một giấc mơ ngoan nhé lá ơi
Lá chớ nghiêng mình trở giấc bồi hồi
Bởi sương vẫn chưa rơi đọng lại từng giọt nhớ nhung chờ nắng ấm
Có một ngày...
Tôi muốn ru mình trong tiếng sóng
Kìa biển đằng Đông ánh vàng dương rực rỡ một màu
Những chiếc thuyền đánh cá hớn hở trở về
Khoang thuyền đầy ắp những mẻ cá tươi ngon
Ấm áp làm sao nụ cười của những người chài lưới
Có một ngày...
Được bình yên trở về với ký ức của tuổi thơ
Nghe hoa sữa nồng nàn trong đêm rằm tháng tám
Mùa thu, gió cuộn mình se lạnh một ngày sáng sớm
Tôi dạo bước trên con đường năm xưa đến lớp
Áo trắng qua đường, khúc khích nụ cười sao lắm nỗi nhớ thương
Có một ngày...
Để lại bao muộn phiền đằng sau lưng
Đếm hàng dương rì rào bằng những bước chân và nghe biển hát
Để em bé nhà bên tròn xoe ngơ ngác
Mắt tròn lúng liếng lúm đồng tiền xinh xinh
Giật mình khóc thét chi ở đâu về mà lạ hoắc mẹ ơi...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét