Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Một quả tim biết "mở"

Một chàng trai trẻ đến xin học một vị hiền triết. Anh lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.

Một lần khi chàng ta than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, vị hiền triết im lặng lắng nghe ,lát sau đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ rồi yêu cầu chàng trai uống thử.

-Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời

Vị hiền triết dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước rồi cũng với yêu cầu tương tự.

-Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Cuối cùng vị hiền triết chậm rãi nói:

"Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này ,tuy nhiên mỗi người lại chọn cách hoà tan khác nhau.

Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.

Bởi vậy khi đớn đau,cách tốt nhất con có thể làm là hãy giải tỏa cảm giác của mình . Đừng như cốc nước nhỏ,hãy là mặt hồ lớn."

Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

Ngọn Nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi

Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi

Một hôm người cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối

Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

Ông tiến lại gần và hỏi con rằng Tại sao nến của con lại không cháy?" Bé gái đã đáp rằng Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con

Đến đó thì người cha choàng tỉnh Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông

Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao
Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé
Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười

Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

Cuộc sống không để bạn trắng tay

Một thanh niên sau khi tốt nghiệp đại học, anh mang số tiền dành dụm của cha mẹ lên thành phố lập nghiệp. Nhưng sau đó a thất bại, Hối hận, giận dữ, tuyệt vọng... Anh muốn chết đi cho xong.

Anh ngủ trên cầu, đầu óc trống rỗng. Lúc đó, một bà lão bán báo đi tới và nói: Chàng trai trẻ, mua một tờ báo nhé! Anh ta để tay vào túi, lấy được một vật vừa lạnh vừa cứng. Khi lấy ra xem, thì ra là một đồng xu! Anh nghĩ nếu tiêu hết một đồng này thì sẽ trở thành kẻ trắng tay thật sự. Thế là anh ta đưa đồng xu đó cho bà lão. Bà lão đưa cho anh tờ báo và thối lại năm xu cho anh.

Đột nhiên nhìn thấy trong bài báo có tuyển nhân viên: Công ty cần tuyển nhân viên phải có chí cầu tiến... Anh vui mừng chạy đến điện thoại công cộng gần đó để gọi điện. Chủ công ty muốn gặp anh. Khi bỏ điện thoại xuống, anh đưa cho ông chủ năm xu và được thối lại một xu. Anh nắm chặt đồng xu trong tay, quyết định đi đến công ty đó.

Đi đến công ty, anh nói hết những bất hạnh mà mình đã trải qua cho ông chủ nghe. Ông chủ nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của anh, hy vọng anh gia nhập công ty của chúng tôi”. Người thanh niên trẻ đó lấy ra một đồng xu và nói một cách tội nghiệp: “Ngoài một xu này ra, tôi hoàn toàn trắng tay”. Ông chủ vui vẻ nói: “Đã có một xu này rồi, đâu thể coi là trắng tay. Người thực sự giàu có không phải đem tài sản ra so sánh, mà thể hiện ở đầu óc, trí tuệ của anh”. Ông chủ đưa tay nắm lấy tay anh.

Người thanh niên đó ở lại công ty làm việc. Sau ba năm, anh ta được lên làm phó giám đốc. Hiện giờ, anh ta có một tài sản trị giá hàng triệu vạn nhưng anh vẫn không hề quên kỳ tích của đồng xu năm xưa đem lại cho mình.

Thượng đế sẽ không cho bạn trắng tay. Khi thất bại, hãy thử đưa tay vào túi. Có lẽ sẽ có một đồng xu nào đó ở trong túi, hoặc đây cũng là sự trùng hợp mà chiếc chìa khóa thượng đế ban tặng cho bạn

Cuộc sống & Cafe


CUỘC SỐNG & CÀ PHÊ

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có những công việc tốt và thăng tiến trong sự nghiệp. Một hôm, họ cùng hẹn nhau quay lại thăm thầy giáo ở trương Đại học cũ.
Cuộc nói chuyện với thầy giáo cũ chẳng bao lâu đã chuyển thành những lời than phiền về stress trong công việc và trong cuộc sống. Để ngắt mạch than phiền của nhóm sinh viên cũ, vị giáo sư đi vào bếp một lúc rồi quay trở ra với một bình cà phê lớn. Trên khay cà phê là rất nhiều cốc đủ loại khác nhau: cốc sứ, cốc nhựa, cốc thuỷ tinh, cốc pha lê...
Một số trông đơn giản, một số đắt tiền, một số thì trông rất tinh tế và đặc sắc. Vị giáo sư bảo các sinh viên hãy tự rót cà phê cho mình.
Khi mỗi người đã có 1 cốc cà phê trong tay, vị giáo sư mới nói:
- Nếu để ý, các em sẽ thấy tất cả những chiếc cốc trông có vẻ đắt tiền đều đã được lấy hết. Nhưng chiếc cốc các em để lại chính là những chiếc cốc giản dị, trông thô sơ hoặc khá rẻ tiền. Việc mỗi người chỉ muốn những điều tốt nhất cho mình là chuyện bình thường, nhưng thực ra, đó chính là nguồn gốc những vấn đề stress của các em.
Bởi vì những gì các em thật sự cần là cà phê chứ ko phải cái cốc. Nhưng em nào cũng vội vàng chọn ngay chiếc cốc đắt tiền, rồi lại ngó sang cả cốc người khác.
Bây giờ các em thử nghĩ thế này: Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc, địa vị xã hội là những chiếc cốc. Chúng chỉ là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống. Chúng không thể làm thay đổi chất lượng thực sự của cuộc sống. Đôi khi, vì quá tập trung vào cái cốc mà chúng ta không thể thưởng thức được hương vị cà phê mà cuộc sống dành cho chúng ta.
Vì vậy, đừng để những chiếc cốc ảnh hưởng quá nhiều đến tâm thức của các em. Hãy tập trung tận hưởng món cà phê trong đó.

Bài kiểm tra đặc biệt

Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào lớp và phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán.
Bài kiểm tra được chia làm đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một gồm những câu hỏi vừa dễ, vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm. Loại 2 là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm. Loại 3 có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó nên phần lớn, chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2 cho ăn chắc.
Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn lúc nhận được đề bài vì thầy không hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?
Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6.
Có những việc nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như là khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.

Đời tu và 14 đàng Thánh Giá


Hành trình lên đồi Golgotha là hành trình biểu lộ rõ nhất tình yêu của Thiên Chúa đối với con người. Đó là của lễ Con Thiên Chúa đã hiến thân làm giá cứu chuộc cho nhân loại. Cùng bước theo con đường khổ giá, con đường đến với sự sống, người tu sĩ cũng được chiếu soi từ con đường mẫu tận hiến đó. Nhờ vậy, những con người “Theo Ta – Vác Thập Giá” sẽ gặp hạnh phúc ở cuối con đường này.
Chặng I: Nhập Dòng
Bước vào một cuộc sống mới, theo một lý tưởng mới, người tu sĩ bị “kết án”. Họ không còn sống cho riêng mình, nhưng sống cùng, sống với mọi người và Đấng họ mến yêu. Họ bị kết án là không còn sống theo phong cách tự do phóng túng, nhưng là theo nội qui và linh đạo của đời tu. Nhờ việc kết án này, họ bắt đầu bước theo con đường mới, con đường theo mẫu gương Đức Kitô.
Chặng II: Vác Thập giá
Theo Đức Kitô là vác Thập giá hằng ngày. Mỗi người, mỗi loại thập giá khác nhau. Có người vác thập giá bông, có người vác thập giá gỗ, có người nặng nề hơn khi phải vác thập giá bằng kim loại. Nhưng khi người tu sĩ biết sống chu toàn bổn phận hằng ngày bằng lòng mến, sống kết hợp mật thiết với Đức Kitô là lúc họ nhấc thập giá lên cách nhẹ nhàng, mà không phải là lê bước một cách nặng nề.
Chặng III: Ngã lần I
Nhiều khi thập giá quá nặng. Đó là những lần phạm luật, lúc khô khan trong việc đạo đức. Họ ngã vì những lầm lỡ đó. Nhưng rõ ràng, khi ngã quỵ không phải là cơ hội để nằm lì, mà chính là để thấy con người yếu đuối cần đến bàn tay Thiên chúa đỡ nâng.
Chặng IV: Tương quan gia đình
Con cái đi tu thường là niềm vinh dự cho gia đình. Vinh dự bao nhiêu, gánh nặng thêm nặng. Ngày ra đi, cha mẹ nào chẳng bịn rịn. Con cái đi tu, gia đình cũng “tu” cùng. Khi đi tu, người tu sĩ sẽ có những nỗi lo âu thường có về gia đình. Ai sẽ là người chăm sóc cho cha mẹ khi tuổi già? Lòng hiếu thảo của mình mọi người sẽ nghĩ thế nào? Nhưng Chúa Giêsu đã nói: “Ai yêu cha mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy” (Mt37,10a).
Chặng V: Anh em đỡ nâng
Đời sống cộng đoàn thì cần thiết trong đời tu. Không có lối sống riêng lẽ như hòn đảo trong cộng đoàn. Đời sống cộng đoàn giúp người tu sĩ vững bước hơn trong ơn gọi của mình. Điều đó thể hiện qua những lần anh ngã em nâng… Thật hạnh phúc khi trên con đường theo Thầy có những anh em cùng lý tưởng, mục đích. Những vui buồn trên con đường được anh em sẻ chia. Nhờ đó, thập giá trở nên nhẹ nhàng hơn khi họ chỉ bước những bước chân độc hành.
Chặng VI: Ân nhân
Cuộc sống bao gồm những mối liên hệ. Đời tu không chỉ vỏn vẹn trong bốn bước tường, nhưng luôn có những ân nhân giúp đỡ người tu sĩ về tinh thần, vật chất. Họ là những con người quý mến những tấm lòng nhiệt thành vì Chúa. Người tu sĩ luôn ghi nhớ điều đó, in vào tâm họ trong mỗi lời kinh nguyện. “Xin Chúa trả công vô cùng cho những kẻ làm phúc cho chúng con”.
Chặng VII: Ngã lần II
Ngã! Có những khi trong đời tu cám dỗ triền miên, tưởng chừng không còn đứng dậy được nữa. Thập giá nặng hay là vì thân xác nặng? Nếu thập giá nặng thì ơn Chúa sẽ đủ cho họ bước tiếp. Thân xác nặng thì phải xem lại chính cách sống của họ. Những giờ nguyện ngắm tâm tình sẽ giúp họ nhận ra những yếu đuối và kịp thời uốn nắn.
Chặng VIII: Tương quan tha nhân
Mọi người thường bảo đi tu thì sướng, có người bảo là thằng khùng. Mỗi người, mỗi quan niệm. Quan niệm nào cũng có cái lý của quan niệm đó. Người đi tu thì rõ hơn về cái sướng, cái khổ đó. Trong đời tu, tha nhân chính là mình, tha nhân chính là Chúa. Chỉ biết rằng, sống vì tha nhân để đến với Chúa.
Chặng IX: Ngã lần III
Ngã nữa! Lúc nghĩ ta mạnh, là lúc dễ vương sa ngã. Ma quỷ biết lợi dụng điểm yếu của mỗi người. Biết là thân phận yếu hèn, nhưng nếu người tu sĩ không biết cậy dựa vào Thiên Chúa thì lần ngã này có thể không gượng dậy nổi để bước tiếp con đường thập giá. Nếu họ biết trung thành với ơn Chúa, họ sẽ càng thêm triển nở trong đời sống dâng hiến.
Chặng X: Lột bỏ con người cũ
Đời tu không cho phép người tu sĩ mang lối sống tự do phóng túng của con người cũ vào tu viện. Sống trong tu viện giữ luật để luật giữ mình. Lột bỏ lớp giáp tự vệ cái tôi để đón nhận những tác động của Thánh Thần trên đời sống người tu sĩ. Nhờ vậy, Thánh Thần sẽ hướng dẫn họ trên con đường thập giá, giúp họ sống thật trong con người tự do vâng phục.
Chặng XI: Đóng đinh tính xác thịt vào Thập giá
Buông thả theo cảm xúc xác thịt làm hư hại con người. Đóng đinh tính xác thịt vào thập giá là gạt bỏ những gì làm người tu sĩ xa Chúa. Không ai tự hào cho mình là người đứng vững trong vấn đề này. Trong cuộc chiến, không gì hơn là sự chiêm ngắm cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, tránh xa các chước cám dỗ.
Chặng XII: Chết
Chết để được sống. Khi đời tu là một cuộc dâng hiến trọn vẹn, người tu sĩ hạnh phúc trao ban tất cả. Họ “chết” cho Chúa và tha nhân. Xin cho họ luôn giữ được nhiệt huyết của linh đạo dòng mình trong suốt chặng đường thập giá.
Chặng XIII: Mọi người yêu mến
Khi ra đi, người tu sĩ được mọi người yêu quý vì đã để lại một tấm gương đạo hạnh, phục vụ. Sống một cuộc đời hiến dâng trọn vẹn, họ là những chứng tá sống vì Hiến chương Nước trời. Họ phải sống sao để mọi người không phải than khóc vì những hối tiếc, nhưng mừng khóc vì được gia nghiệp Chúa ân ban.
Chặng XIV: Trọn vẹn ân tình
Các chặng đường tu không luôn là con đường đầy hoa thơm cỏ đẹp. Trên một con đường sẽ có nhiều lý tưởng chung gặp nhau. Sống đời tu là sống vì lý tưởng vinh quang của Thiên Chúa. Trọn vẹn cho một lý tưởng là chuyện không đơn giản. Kết thúc chặng đường, sẽ không còn những bước chân đồng hành quen thuộc. Đối diện với Chúa, liệu người tu sĩ sẽ mang theo gì sau cuộc đời này?

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

Trái Tim đẹp nhất!

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. 
Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:" Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". 
Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. 
Chàng trai cưòi nói :" Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. " 
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh...

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

Biển và Chúa GiêSu


Biển là nơi mà Chúa GiêSu đã “gọi” tông đồ của Ngài,
Biển là nơi mà Chúa đã trách mắng các tông đồ yếu lòng tin,
Cùng truyền cho sóng cao, gió hú, phải liền yên lặng ngay,
Biển là nơi mà các tông đồ Chúa hành nghề chài lưới.

Biển là nơi mà Chúa kéo vớt tông đồ Phêrô,
Đã yếu đức tin nên thân xác bị nhận chìm xuống biển,
Biển là nơi mà Chúa chứng minh cho họ quyền năng của Ngài,
Cho số cá to lớn, đầy tràn muốn chìm cả thuyền.

Biển hồ là nơi Ngài cùng các tông đồ lui tới,
Để giảng đạo, để tìm gặp, để trao cho người tình yêu thương,
Biển đã nuôi con người bằng tất cả loại cá,
Biển là nơi rất thường để Thầy trò hội họp gặp mặt nhau.

Do đó ta mới có danh từ “Ra Khơi”,
Quá khứ đã chứng minh rất nhiều tông đồ của Chúa,
Đã ra khơ,i đã vượt bao hải lý của đại dương mênh mông,
Để đến miền đất xa xôi Rao Giảng Tin Mừng.

Do đó biển và Chúa Giêsu gắn liền với nhau,
Biển cho ta hình ảnh của cuộc hành trình ví tợ cuộc đời,
Có nghĩa khi gặp sóng gió khi lặng lờ,
Khi cho yên bình cho ấm êm.

Người sống ở miền biển phải học cho biết,
Tháng nào cho cá tháng nào không,
Tháng nào sóng lớn tháng nào biển lặng,
Chỗ nào cho cá chỗ nào không.

Cảm tạ Chúa đã dậy chúng con hiểu biết,
Cuộc đời trần thế là cuộc hành trình dài,
Ban cho chúng con đủ mọi khí cụ,
Dù đường đời sống trên cạn hay trên nước.

Có Chúa thì dù bất cứ ở nơi nào,
Chúng con đều mạnh dạn vững bước,
Sống cuộc đời lành mạnh theo gương Ngài,
Nhất là dậy chúng con cách “Câu cá” người.

Ngày được một con hay chục con,
Đủ nuôi linh hồn, đủ nuôi thân xác,
Rộng rãi dậy người ai muốn học cách “Câu”,
Để ai ai cũng biết cách “Câu cá” cho Chúa. Amen.

Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Chúa gọi..


Một ngày nắng sớm mùa thu
Tim nghe tiếng Chúa : “Đi tu !” trong hồn
Nghĩ mình yếu đuối mỏng dòn
Ngập ngừng hỏi Chúa : “Là con sao Ngài ?”
Khẽ cười Chúa bảo : “Chứ ai ?
Nếu con muốn có bờ vai tựa vào”
Dầu con chẳng đáng chút nào
Thì con xin được hiến trao thân này
Lên đường với Chúa hôm nay
Tin yêu, phó thác trong tay Cha hiền
Tình Ngài cao cả vô biên
Tình con bé nhỏ muộn phiền Chúa ơi !
Tình Ngài chẳng lúc nào ngơi
Tình con cho Chúa khi vơi khi đầy
Xin cho con được đổi thay
Tình yêu dâng Chúa mỗi ngày lớn thêm
Để nhờ lòng mến tự khiêm
Chông gai cũng hóa dịu êm muôn phần
Ôi lạy Thiên Chúa từ nhân
Con mong xa kiếp nhân trần mong manh
Nguyện đời con mãi trung thành
Bước theo tiếng Chúa nhân lành yêu thương.
Dấu chân trên cát,
Thanh Tuyển sinh MTG Thủ Đức

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Liên đới tội nhân

Có một lần dạy giáo lý tôi hỏi các em: Thông thường khi phạm tội điều đầu tiên mình phải làm gì?
Một em trả lời : thưa cha bỏ chạy ạh!
Nghe qua tưởng là chuyện đùa nhưng điều đó mới là lẽ thường tình. Ai phạm tội mà không bỏ chạy? Ai có tội mà không che dấu tội? Con người trước khi phạm tội thì rất hung hăng nhưng sau khi phạm tội thì lại hoảng loạn sợ hãi như cha ông ta bảo rằng: “Chưa đánh được người, mặt xanh mày tía. Đánh được người rồi hồn vía lên mây”.
Có một đứa bé đang kiễng chân lên trước cổng của một ngôi nhà to lớn để nhấn chuông, nhưng mãi không nhấn được. Cha sở đi ngang qua thấy vậy liền nói: Để cha giúp con. Thế là cha sở bế thằng bé lên cho nó nhấn chuông. Nhấn chuông xong thả nó xuống đất, cha sở mới hỏi: Con còn cần ta giúp gì nữa không? Thằng bé liền nói: Bỏ chạy ạh! Thế là nó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cha sở ngớ người ra chẳng biết nói gì! Hóa ra thằng nhỏ đến nghịch chuông nhà người ta mà cha sở lại tưởng nó có việc nên nhấn chuông!
Ở đời người ta thường chạy tội, đổ tội cho người khác để giảm khinh cho lỗi của mình. Khi phạm tội ông bà nguyên tổ đã chạy trốn trong bụi cây. Trốn không được nên Adam đã đổ tội cho Eva. Eva đổ tội cho con rắn. Cain thì chối tội. Cuộc đời quanh ta cũng có biết bao người sợ tội, sợ liên lụy nên không dám nhận lỗi lầm về mình, càng không dám để lộ tội lỗi của mình cho người khác biết.
Ở Việt Nam có biết bao con đường chưa xong đã hư, và cũng có biết bao cây cầu chưa khánh thành đã đổ xập. Thế nhưng, điều đáng tiếc là chúng ta cũng chỉ nghe họ đổ tội cho nhau dù đã gây nên biết bao thiệt hại cho xã hội về vật chất, về tiền, có khi cả về mạng sống con người.
Ở gia đình cũng có biết bao cha mẹ thiếu trách nhiệm giáo dục con cái, thiếu cả gương sáng nên con cái hư hỏng, nhưng điều đáng tiếc là họ chỉ đổ tội cho nhau và không bao giờ sám hối về tội của mình.
Có biết bao thanh thiếu niên phạm pháp và xì ke ma túy khi bị bắt họ cũng không nhận lỗi lầm của mình mà còn đổ tội cho cha mẹ vì quá nuông chiều.
Có biết bao mối tình bất chính đã gây nên hậu quả là những cái thai ngoài ý muốn. Điều đáng tiếc là họ cố tình che dấu tội của mình bằng việc tàn sát các thai nhi vô tội.
Chúa Giê-su là Đấng hoàn toàn vô tội. Ngài là Đấng cao cả đến nỗi Gioan bảo không đáng cúi xuống cởi quai dép cho người. Thế mà Ngài lại đến với Gioan như một tội nhân. Ngài hòa mình giữa bao tội nhân để nhận lãnh phép rửa sám hối của Gioan.
Biến cố Chúa Giê-su chịu phép rửa của Gioan là một khởi đầu cho một chuỗi những liên đới với tội nhân. Ngài đã chấp nhận đứng chung với tội nhân để gánh lấy hậu quả của tội lỗi nhân gian. Hậu quả của tội lỗi là đau khổ, là sự chết. Chúa Giê-su đã gánh lấy tội nhân loại khi phải sống kiếp người đầy thăng trầm và khổ đau. Ngài gánh lấy tội nhân loại khi bị kết án, tẩy chay loại trừ. Ngài còn gánh lấy tội nhân gian khi bị chết treo trên thập giá để đền thay tội lỗi nhân gian. Ngài hiến dâng mạng sống mình thành của lễ giao hòa với Thiên Chúa Cha. Qua cuộc Tử Nạn và phục sinh của Ngài mà nhân loại chúng ta được giao hòa với Chúa Cha, được gọi Thiên Chúa là Cha, và được thừa tự phần phúc thiên đàng do công phúc của Chúa Giê-su.
Cuộc đời sẽ hạnh phúc biết bao khi con người biết nhận trách nhiệm về mình, không đổ lỗi, không chạy tội nhưng luôn khiêm tốn nhìn nhận cái sai để sửa, để rút kinh nghiệm, để canh tân. Cuộc đời sẽ không còn nước mắt của sự bỏ rơi, thất vọng khi ai cũng can đảm liên đới với mảnh đời bất hạnh để cảm thông, để an ủi và giúp họ vượt qua những khổ đau. Cuộc đời sẽ công bằng hơn khi ai cũng dám làm dám chịu mà không chạy tội hay đổi tội cho người khác.
Ước gì chúng ta đừng bao giờ chối tội, chạy tội mà luôn biết nhìn nhận những khuyết điểm, những sai lỗi của mình để ăn năn sám hối và canh tân đời sống. Ước gì chúng ta cũng biết liên đới với tội nhân như Chúa Giê-su để dâng những việc lành phúc đức, những lời kinh nguyện, những hy sinh lên Thiên Chúa để đền bù tội lỗi nhân gian.

Vì sao chúng ta lại giàu có

Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của một anh chàng, bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Giả sử ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ. Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả sử ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
gold1-318431-1368258181_600x0.jpg
- Cũng không được.
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:
- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn hàng trăm triệu người trên trái đất.
happyliffejpg-281072-1368258181_600x0.jp
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn vài tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.
Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: "Hóa ra, mình cũng là một người giàu có".

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Giấy chứng nhận "Con Người"

Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: 
-Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
-Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
-Anh là người tàn tật?
-Vâng, tôi là người tàn tật.
-Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
-Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em

Hình ảnh đã đăng

Cô soát vé cười gằn:
-Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Tôi chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.

Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Đó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn chân chân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận. 

(sưu Tầm)

Ngôi Thánh Đường Đời con

Lạy Chúa,

Ngôi Thánh Đường của đời con
Không thể xong trong một sớm một chiều,
Nhưng vun đắp trải qua nhiều năm tháng,
Cùng với nhiều biến dạng của thời gian.
Có thể, con sẽ vui mừng hay than van khóc lóc,
Con sẽ đổ giọt mồ hôi khó nhọc,

Thậm chí,

Đổ máu đào khi học biết thương đau…
Thế nhưng, con mãi vững tin vào sức mạnh
Chẳng phải từ nơi con để vượt thắng giòng đời,
Mà tâm nguyện: chỉ nơi Ngài, Thiên Chúa,

Ngôi Thánh Đường con sẽ tựa trung kiên,
Để trụ vững giữa đảo điên nhân thế,
Để hiên ngang đứng giữa bể dâu đời…

Lạy Chúa, con chỉ là người thợ cả,
Chính Ngài, con không quá lời đâu:
Là Thiên Chúa, là Khởi-Đầu, là Chung-Cuộc,
Chính Ngài, Nhà-Kiến-Trúc của đời con…

“La Cathédrale de ma vie” của CHARLES SINGER

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

cái nắm tay...


HÃY NẮM LẤY TAY CON

Một cậu bé nhỏ cùng người cha đi qua một chiếc cầu.

Người cha vì lo lắng cho con trai nên đã nói với con trai nhỏ của mình rằng :

- " Con yêu, hãy nắm lấy tay cha để con không bị ngã xuống sông! "

Cậu bé trả lời:

- "Không, thưa cha. Cha hãy nắm lấy tay con!"

Người cha một chút bối rối hỏi lại: " Có gì khác nhau đâu? "
Cậu bé đáp:

" Có sự khác nhau lớn đấy cha ạ - Vì nếu con nắm lấy tay cha và có điều gì xảy ra với con, có thể là con sẽ buông tay cha ra.
Nhưng nếu cha nắm lấy tay con, con biết chắc chắn rằng dù có điều gì xảy ra Cha sẽ không bao giờ buông tay con ra. "

@/ Trong bất kỳ một mối quan hệ nào, bản chất của lòng tin không phải nằm ở sự ràng buộc lời cam kết mà nằm ở mối quan hệ và sự liên kết.

@/ Vì vậy hãy nắm lấy tay của người yêu thương mình hơn là chờ đợi người đó nắm lấy tay mình ...