Ngày trước, mỗi khi viết bài, mình cố gắng nặn óc để kiếm tìm, chau chuốt từng con chữ, rồi gởi cho bạn bè chờ đợi lời đánh giá. Giờ thì cứ ngồi vào máy, nghĩ gì viết nấy, và chẳng cần phải hồi hộp đếm số người đọc hay nhận định gì. Mình viết cho mình, cho đời, ai đọc được hay khám phá ra điều gì thì tùy họ, mình chẳng bắt buộc được suy nghĩ của ai cả.
Mình trở về phòng, nhẹ nhàng cầm bút và viết. Mình sẽ viết tiếp cho cuộc đời, cho con người và cho chính cõi lòng mình.
Ngày mai, mình sẽ sống đơn giản, yêu thương đơn giản và ấp ủ những ước mơ cũng đơn giản.
Mọi sự sẽ nhẹ nhàng như gió bình yên....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét