Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Bình yên.





Tự dưng hay viết về sự bình yên, thích tản bộ một mình trên con đường vắng, thích nhìn hoàng hôn buông xuống núi sau mỗi ngày làm việc, thích tự thưởng cho mình nghe một bản nhạc nhẹ mỗi tối, không còn cố gắng tranh thủ học này học nọ cho đến lúc hai mắt không còn mở nổi, rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi lúc nào không hay. Mình sợ đám đông, ghét sự tranh giành. Mình khiếp cái ồn ào náo nhiệt, muốn tự tách mình khỏi đám đông. Mình tự chuyển sở thích về âm nhạc lúc nào không hay. Những bản nhạc nhẹ, sâu lắng, trầm lặng là bạn đồng hành mỗi lúc rảnh rang. Có lẽ mình đã già hơn so với tuổi đời chăng?...

Ngày trước, mỗi khi viết bài, mình cố gắng nặn óc để kiếm tìm, chau chuốt từng con chữ, rồi gởi cho bạn bè chờ đợi lời đánh giá. Giờ thì cứ ngồi vào máy, nghĩ gì viết nấy, và chẳng cần phải hồi hộp đếm số người đọc hay nhận định gì. Mình viết cho mình, cho đời, ai đọc được hay khám phá ra điều gì thì tùy họ, mình chẳng bắt buộc được suy nghĩ của ai cả.
Mình trở về phòng, nhẹ nhàng cầm bút và viết. Mình sẽ viết tiếp cho cuộc đời, cho con người và cho chính cõi lòng mình.
Ngày mai, mình sẽ sống đơn giản, yêu thương đơn giản và ấp ủ những ước mơ cũng đơn giản.
Mọi sự sẽ nhẹ nhàng như gió bình yên....

Không có nhận xét nào: