Mỗi lần đi máy bay, phóng tầm mắt ra khung cửa sổ, tôi chợt nhận ra rằng:
- Ở dưới đất, ta thấy người này cao to hơn, nhà kia đồ sộ, đồ vật này giá trị hơn … Thế là ta mộng tưởng, cố gắng vươn lên bằng người này, kẻ kia; cố xây nhà to, bể lớn; cố chiếm cho được vật này, vật nọ…. Nhưng ở trên cao, mọi sự chỉ là 1 hạt cát nhỏ nhoi, lắm khi chẳng còn nhận ra được nó nữa. Giá trị có còn đáng chi?
- Ở dưới đất, ta thấy không gian thật bé bỏng. Con đường trước mắt lắm vật cản tầm nhìn. Nhưng trên cao ta thấy không gian rộng mênh mông. Ồ. vậy, Chúa chẳng thể thấy ta rõ hơn ta sao? Đời đường ta đi. Chúa không thấu suốt sao? Vậy sao nhiều lúc ta lo lắng bồn chồn?
- Ở dưới đất, ta thấy ta chẳng có gì đáng trên đời. Nhưng trên cao, ta thấy ta vĩ đại và tuyệt diệu dường bao. Ta chẳng thể bay như chim mà vẫn ở giữa làn mây trắng phủ quanh. Ta chẳng có cánh mà vẫn vút vào không trung. Tự sức ta không thể bay lên, nhưng máy bay đưa ta vào khung trời bát ngát. Tự ta không thể vươn cao. Chính Chúa nâng ta lên và Thánh Thần là Cơ Trưởng sẽ lái con thuyền đời ta theo định hướng kỳ diệu. Chỉ một điều, tôi và bạn có dám buông lái cho Thánh Thần dẫn đưa chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét