Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

Trích dẫn về Giáng Sinh

Đôi khi chúng ta cảm thấy như thể đang sống trong hai kinh nghiệm về Giáng Sinh tách biệt nhau. Một kinh nghiệm là cái vòng vô tận của những bữa tiệc, quà tặng, ăn uống và nhóm họp, ánh sáng rực rỡ, chè chén thâu đêm suốt sáng trên hết. Một kinh nghiệm Giáng Sinh khác, đó là nét chân và mỹ của những gì đã xảy ra vào dịp Giáng Sinh; Thiên Chúa trở nên người phàm và đã đi vào thế giới như một hài nhi bé bỏng bị bỏ rơi. Bao nhiêu công việc bận rộn đổ dồn vào ngày Lễ Giáng Sinh làm cho người ta dễ dàng quên đi những gì đang thật sự diễn ra. Chính vì thế, chúng tôi đã soạn ra những trích dẫn tuyệt diệu này để giúp bạn phản tỉnh về những gì thật sự là một Mùa Giáng Sinh thánh thiện và tuyệt mỹ.
1/ “Giáng Sinh là ngày lôi cuốn toàn bộ những khoảnh khắc lại với nhau.” _ Alexander Smith
2/ “Hãy vui lên với một niềm vui vĩ đại và đầy tốt lành, vì một Vị Thiên Chúa đang cư ngụ trong cung lòng Trinh Nữ đã muốn xuất hiện như một kẻ bị loại trừ, bị xem thường và nghèo hèn trong thế giới này, đến nỗi những ai đang ở trong cảnh túng quẩn và đau khổ tột cùng cần đến lương thực từ trời cao đều có thể được thoả thuê trong Người.” _ Thánh Clara Assisi
3/ “Và cuối cùng… mọi sự khác hoá ra chẳng quan trọng và chẳng thiết yếu gì ngoại trừ điều này: Chúa Cha, Hài Nhi và Tình Yêu.” _ ĐTC Gioan Phaolo II
4/ “Khi đối diện với những kẻ căm ghét và giận dữ thế giới, chúng ta phải mang đến sự hiền lành và nụ cười của Hài Nhi Giê-su ở Be-lem. Khi đối diện với những kẻ kiêu ngạo, chúng ta phải mang đến sự nhỏ bé và yếu đuối của một Hài Nhi mới sinh mong manh trong máng cỏ.” _ Người em bé nhỏ Magdeleine
5/ “Ân sủng đã được mặc khải cho thế giới của chúng ta là chính Đức Giê-su… Ngài đã đi vào trong lịch sử của chúng ta; Ngài đã chia sẻ với ta trong cuộc lữ hành. Ngài đã đến để giải thoát chúng ta khỏi bóng đêm và ban cho chúng ta ánh sáng. Trong Ngài ân sủng, lòng thương xót và tình yêu trìu mến của Cha đã được tỏ lộ.” _ ĐTC Phanxicô
6/ “Giáng Sinh không tẩy xoá hết thế giới sự dữ… sẽ vẫn còn đau yếu, những đau khổ vô nghĩa, những vỡ mộng và những mùa lạnh lẽo cô độc khi mà tình yêu đang rời xa dần. Giáng Sinh không hứa một thiên đàng ngay trên mặt đất này… Nó hứa cho chúng ta, ngay lúc này đây trên trái đất … có sự hiện diện của Thiên Chúa trong đời sống của chúng ta.” _ Ronald Rolheiser, O.M.I
7/ “Người đã được sinh ra bởi một người mẹ mà chính Ngài đã tạo dựng nên. Người đã được cưu mang bởi đôi bàn tay mà chính Ngài đã khuôn đúc nên. Ngài đã khóc trong một máng cỏ với tuổi thơ lặng lẽ. Ngài – Ngôi Lời, không có Ngài thì tất cả mọi lời lẽ hùng hồn của nhân loại đều bị câm nín.” _ Thánh Augustinô
8/ “Chỉ khi con người thay đổi thì thế giới này sẽ đổi thay; và để thay đổi, con người cần ánh sáng đến từ Thiên Chúa, thứ ánh sáng quá kinh ngạc [trong đêm Giáng Sinh] đã chiếu vào trong bóng tối của chúng ta.” _ ĐTC Benedictô XVI
9/ “Chúng ta khao khát có thể tiếp đón Chúa Giê-su trong dịp Giáng Sinh, không phải trong một máng cỏ lạnh lẽo nơi trái tim của chúng ta, nhưng trong một trái tim đầy tràn tình yêu và sự khiêm hạ, trong một trái tim tinh tuyền, trong suốt và ấm áp với tình yêu dành cho nhau.” _ Chân Phước Teresa of Calcutta
10/ “Nhân loại thật là tuyệt diệu, một gia đình rộng lượng … Điều này được tỏ cho ta thấy qua những gì ta cảm nhận trong trái tim mình vào dịp Lễ Giáng Sinh.” _ ĐTC Gioan XXIII

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

Sống một mình là một loại năng lực

Sống một mình là một loại năng lực, càng là một dạng tu dưỡng, tâm hồn của mỗi người đều cần một khoảng lặng vô hình nào đó, đối mặt với sự huyên náo và xốc nổi của thế giới bên ngoài, nội tâm chúng ta thường sẽ mệt mỏi, chán nản, thời khắc này, việc cần làm nhất là tạo ra một không gian một mình cho bản thân, nghĩ những điều bản thân muốn nghĩ, làm những điều bản thân muốn làm, hoặc dứt khoát không nghĩ gì, không làm gì, chỉ có lúc ở một mình mới là thời điểm chúng ta gần cận với bản thân mình nhất.

upgrade now or never !

...anh tiều phu ra sức đốn một gốc cây, đốn cả ngày trời nhưng nó không ngã. Bực, tức, anh than: tại sao ta dùng hết sức rồi mà mày không chịu ngã hả ? Có người đi ngang bảo: này anh, chẳng phải là vì cái rìu của anh đã quá cũ đó sao !

Nhiều người chúng ta cũng thế, ra sức chạy khắp đông tây mong đạt một thành quả nào đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại vì quên mất rằng mình đã quá cũ mèm trong suy nghĩ, thái độ, kiến thức và kĩ năng.

upgrade now or never !

Đừng phóng đại đau khổ

Đừng phóng đại những đau khổ, buồn phiền và thất vọng.

Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bình lặng, vậy nên bất cứ ai cũng không thể tránh khỏi những nỗi đau khổ, buồn phiền, thất vọng trong cuộc sống. Nhiều người luôn tự cho mình là người kém may mắn trong cuộc sống, nhưng thật ra hoàn cảnh của họ còn may mắn hơn biết bao nhiêu người.

Điều đáng nói là, chúng ta phải có những suy nghĩ và thái độ trước những đau khổ ấy như thế nào? Đau khổ là điều không tránh khỏi trong cuộc sống. Chúng ta không thể đau khổ chỉ để… đau khổ. Vậy thì, ẩn chứa đằng sau mỗi đau khổ, hẳn phải có một ý nghĩa sâu xa nào đó?

Khi đang phải sống trong đau khổ, chúng ta đừng nên ngồi khoanh tay lại và than thân trách phận, sao mình khổ quá! Đang khổ mà còn ngồi đó tự nghĩ mình khổ, thì nỗi khổ sẽ tăng thêm gấp đôi. Thay vào đó, hãy nghĩ về những điều may mắn mà mình đang có được. Nhiều khi, nỗi khổ mà ta đang gánh chịu quả thực là quá nhỏ bé so với những điều may mắn mà ta đang có trong cuộc sống!

Khi làm một phép so sánh đơn giản như vậy, bạn sẽ thấy những may mắn của mình như được nhân lên gấp bội, còn những nỗi khỗ đã bị thu hẹp lại rất nhiều. Bạn sẽ hiểu ra rằng, thì ra lâu nay mình cứ cảm thấy khổ chỉ vì mình cứ tự phóng đại thêm nỗi khổ của mình mà thôi, chứ thực tế thì nó cũng đâu đến nỗi như vậy!

Tuy nhiên, trong cuộc sống vẫn có thể có những trường hợp mà cuộc đời bạn lâm vào cảnh đau khổ cùng cực, bạn không còn đủ sáng suốt như những lúc bình thường để nhận ra mình được may mắn như thế nào. Thế nhưng, chỉ riêng việc bạn còn sống trên đời, còn suy nghĩ, còn cảm nhận được tức là bạn đã may mắn hơn rất nhiều người rồi! Khi suy nghĩ như vậy, ngay lập tức bạn sẽ biết trân trọng cuộc sống của mình. Chỉ cần còn sống trên đời, thì ta còn nhiều cơ hội để làm nên những điều tốt đẹp. Chỉ cần còn sống trên đời, thì ta còn có cơ hội đón nhận những điều tuyệt vời của cuộc sống đang chờ đợi ta ở phía trước.
Những đau khổ, buồn phiền, thất vọng chỉ là một phần trong cuộc sống, chứ không phải là tất cả cuộc sống của bạn. Sao bạn không nghĩ rằng, những đau khổ mà bạn đang phải chịu đựng chỉ là những thử thách trên con đường vươn tới hạnh phúc. Sao bạn không nghĩ, những nỗi buồn phiền chỉ là lý do để bạn cảm nhận sâu sắc hơn những niềm vui của cuộc sống. Và ngay cả những nỗi thất vọng trước đây cũng chỉ là lý do để bạn nhen lên trong lòng mình những tia hy vọng mới ở tương lai.
Cho nên, bạn tuyệt đối đừng bao giờ phóng đại những đau khổ, buồn phiền, thất vọng của mình, vì bản thân việc phóng đại như vậy có thể làm che khuất những gì tốt đẹp trong cuộc sống mà bạn đang có hoặc sẽ có. Nếu những người bi quan thường hay mắc phải tật phóng đại này, thì trái lại, những người lạc quan không bao giờ mắc phải tật xấu này cả.

Bên cạnh tật xấu phóng đại những nỗi buồn khổ như đã nói trên, trong cuộc sống lại có những người không “phóng đại” nỗi khổ, nhưng hằng ngày họ lại làm công việc “kéo dài” thêm nỗi khổ! Thật vậy, có những chuyện đã xảy ra từ rất “xa xưa”rồi, nhưng cho đến tận ngày hôm nay họ vẫn cố ngồi “gặm nhấm” nỗi khổ năm xưa của mình. Dù cuộc sống hiện tại của họ chẳng thiếu thốn điều gì, chưa kể còn may mắn hơn hàng triệu người khác, nhưng họ vẫn cảm thấy khổ. Lẽ nào trong quá khứ họ chịu khổ chưa đủ sao? Cho nên, họ mới tìm cách đem nỗi khổ từ quá khứ vào hiện tại để được tiếp tục… khổ tiếp! Những người như vậy không biết nâng niu, trân trọng một cách trọn vẹn những gì họ đang có.

Hãy để quá khứ được “ngủ yên”! Mọi chuyện trong quá khứ đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi được, đừng nên tìm cách đào bới sâu thêm mà chỉ có một cách duy nhất là chấp nhận. Hãy chấp nhận quá khứ là quá khứ, và nhất là cố gắng đừng để cho những nỗi khổ trong quá khứ ảnh hưởng một cách tiêu cực đến hiện tại!

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2019

Chúa đã viết một cánh thư. Ở nơi nào đó, Chúa đang mong chờ hồi âm.

Chúa không buồn khi chưa có con người. Khi con người từ chối tình yêu mà Ngài ban tặng, bấy giờ Ngài mới cô đơn (Kn. 6:6). Chúa không tủi lòng khi chưa quen biết Phêrô, khi chưa gặp mặt Yuđa. Khi đã gọi tên, khi đã cùng nhau xây đắp mối liên hệ, bấy giờ nỗi cô đơn của Ngài mới thấm thía lúc bị phản bội, bị chối từ.
Khi Chúa cất tiếng gọi thì Chúa cũng thầm nuôi hy vọng được đáp trả. Chắc hẳn Ngài cũng ngậm ngùi khi bị khước từ. Bởi trong tiếng gọi là thầm cho đi tình yêu. Bởi trong tiếng gọi là thầm nói lên nỗi nhớ thương.
Gọi là dấu hiệu đang còn xa nhau. Gọi là muốn lại gần.
Có nhiều thứ tiếng gọi. Gọi để cho một tặng vật. Gọi để chung một niềm vui. Gọi để gởi gấm một niềm tin cậy. Nhưng tiếng gọi cao cả nhất, sâu xa nhất là gọi để theo một người. Gọi để cho một tặng vật mới chỉ là cho một phần yêu thương. Còn gọi để theo một người là tiếng gọi cho tất cả. Vì muốn người khác trở nên giống mình thì phải cho họ biết rõ về mình. Cách cho họ biết rõ về mình tốt nhất là cho chính mình. Tôi không thể trở nên mẫu người như Chúa muốn, tôi không thể theo Ngài nếu Ngài không tỏ rõ cho tôi biết Ngài là ai. Ngài chẳng thể tỏ rõ cho tôi biết Ngài là ai nếu Ngài không cho tôi chính Ngài. Và thực sự, Thập Giá đã minh chứng sự cho đi trọn vẹn ấy.
Chúa đã viết một cánh thư. Ở nơi nào đó, Chúa đang mong chờ hồi âm. Ngài không viết thư cho lá rừng, vì lá rừng và bụi cát chỉ phủ mờ thập giá. Ngài viết thư cho người vì chỉ có người mới biết quét mạng nhện trong đền thờ, mới biết xoa dịu một nỗi khổ đau.
Có xa nhau thì người ta mới phải gọi. Khi tôi nghe tiếng Chúa gọi là dấu hiệu tôi còn đang xa Ngài. Khi Ngài gọi là dấu hiệu Ngài muốn tôi lại gần.
(Trích Tiếng Gọi _ Lm Nguyễn Tầm Thường, SJ)

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

Sự hài hước làm cho người tu dễ thương, dễ mến và dễ gần.


Một trong những dấu chỉ của người có ơn gọi trong đời thánh hiến là sự vui vẻ. Vui vẻ là một biểu hiện của tâm hồn hạnh phúc. Người vui vẻ thường có tính hài hước, đôi khi là “nghịch ngợm”. Chính sự hài hước làm cho người tu dễ thương, dễ mến và dễ gần. Người tu nào lúc nào cũng mang trên mình một khuôn mặt cau có khó ưa là một người phản chứng và phản cảm. Vì những người loan báo Tin Mừng thì phải vui vẻ. Nếu không là kẻ đem tin buồn.
Có nhiều người rất thích nói chuyện với người tu. Không chỉ vì những người này đáng tin mà còn vì sự hài hước vui vẻ của người tu. Sự hài hước thì không phân biệt tuổi tác hay giới tính. Có một linh mục kể chuyện như thế này. Một lần cha đến cộng đoàn nữ tu kia. Cha đang ngồi để đợi một nữ tu mà mình quen biết. Một ma sơ lớn tuổi bước ra. Tay cầm ly nước mời cha uống và nói: “Cộng đoàn chúng con vô cùng thương tiếc đón tiếp cha”. Cha giật mình vì trình độ “chém gió” của ma sơ này. Cha đáp lại: “con xin chân thành cảm ơn ly nước và sự tiếp rước của sơ. Xin Chúa trả công bực bội cho sơ”. Khi ra về cha được ma sơ già đưa ra tới cổng và nói: “chúc cha đi bình an và đừng phạm tội nữa” (cha giật mình). Cha này cũng khá nhanh nhẹn liền đáp lại. “Con cảm ơn sự tiếp đón vô cùng nồng nặc của sơ. Con đến đây có gì ‘sơ xuất’ xin sơ ‘tha’ cho con.”
Nhà tu hay hài hước bằng nghệ thuật chơi chữ. Chơi chữ thì có nhiều loại. Phổ biến là dùng từ mang nhiều ý nghĩa và nói lái. Dùng từ đồng âm dị nghĩa là một biện pháp hay được sử dụng để nói chuyện hài hước. Xin đơn cử một câu chuyện làm ví dụ minh họa. Ở một xứ nọ, thấy một ông thầy đang uống nước. Một ma sơ đến nói: Thầy ơi! Thầy “nghỉ tu” đưa cho con. Thầy liền đáp trả: Đừng đụng vào thầy. Để yên cho thầy tu. Chữ tu ở đây vừa có nghĩa là uống nước vừa có nghĩa là tu hành. Giống như chữ “sơ xuất” trên kia. Nó vừa có nghĩa là thiếu sót ngoài ý muốn, vừa có nghĩa là chuyển hướng không đi tu nữa.
[​IMG] ​
Người có tính hài hước thì hay có những câu chuyện tiếu lâm. Có những cha đã sưu tầm cho mình cả một kho chuyện chứa những nội dụng khiến người khác phải cười. Có một cha giáo nọ, giờ dạy của ngài lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Không biết cha đã sưu tầm từ bao giờ mà lúc nào cha cũng có thể kể chuyện cười. Chính những câu chuyện cười của cha làm cho giờ học bớt phần căng thẳng và bài học dễ nhớ. Khi nào các thầy hơi “nhức đầu” một tí thì cha lại cho một “liều thuốc” để bớt “hại não”. Có lẽ Chúa ban cho cha ơn gọi kể chuyện để giúp cho người khác nếm cảm được niềm vui ở đời này hay chăng? Cha căn dặn các học trò của mình là không nên bắt chước cha. Vì có khi cười nhiều quá ảnh hưởng đến phần rỗi linh hồn. Vì chuyện cười thì có “quyển thượng” và “quyển hạ”. Mà trớ trêu thay, phần lớn người ta thích “quyển hạ” hơn mới khổ. “Quyển thượng” khiến cho người ta cười thì ít lắm! Ngài nói vậy để cảnh tỉnh học trò của mình khỏi rơi vào vòng xoáy của cám dỗ “phần hạ”. Các câu chuyện của cha hầu hết là nằm ở “quyển thượng”.
[​IMG] ​
Tâm hồn con người dĩ nhiên không phải lúc nào cũng có thể cười được. Cuộc sống đâu phải toàn là màu hồng. Nhưng nếu chỉ nhìn đời với con mắt bi quan và yếm thế thì đời quả là đáng “nôn mửa”. Chính nụ cười đem lại sức mạnh cho con người hướng đến tương lai. Muốn cười được ngay cả trong những hoàn cảnh gian nan và trái ngang, cần phải có một trái tim đầy tình yêu và đức tin vững vàng…