Lạy Chúa!
Con có đọc được một câu ở đâu đó rằng: “Khi còn bé không hiểu tại sao ba mẹ lại có thể thức sớm như vậy. Sau này lớn lên mới biết, đánh thức họ không phải là đồng hồ báo thức, mà là cuộc sống và trách nhiệm. Nào có năm tháng tĩnh lặng, chẳng qua là có người mang gánh nặng thay bạn bước đi mà thôi”.
Thật sự mà nói càng lớn thì con càng nghĩ đến cha mẹ nhiều hơn. Con cái càng khôn lớn, trưởng thành đồng nghĩa với việc cha mẹ thì ngày càng một già đi. Mái tóc lại thêm nhiều sợi bạc, sức khỏe thì yếu dần, bao lo toan gánh nặng cuộc đời vẫn chưa hề vơi.
Con sẵn sàng nói lời yêu thương, quan tâm với những người xa lạ, nhưng đối với cha mẹ con lại không làm được. Những cái ôm, những lời tâm sự, những câu nói tình cảm hầu như không có. Biết bao lần con làm phiền lòng những người đã phải vật lộn một nắng hai sương, lam lũ với bao nhiêu mồ hôi nước mắt chỉ vì mong muốn, dìu dắt con nên người. Biết bao lần con lỗi phạm chuẩn mực đạo hiếu chỉ vì muốn được tự do sống theo ý riêng mình...
Con xin Chúa thương chúc lành cha mẹ của con. Từng ngày trôi qua, có Chúa dẫn đưa bình an. Dù thời gian trôi nhanh, sức thiêng Ngài ban cho mãi luôn tuôn tràn, để cha mẹ sống yên vui tuổi già.
Và xin cho con luôn ghi nhớ rằng: “Vì của dâng cho cha sẽ không rơi vào quên lãng. Của biếu cho mẹ sẽ đền bù tội lỗi, và xây dựng đức công chính của ngươi" (Hc 3, 14-15)
Amen.
*P.T.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét