Khi cơn lũ đến, chẳng có hạt mưa nào nghĩ rằng nó góp phần tạo ra cơn lũ ấy. Bởi hạt mưa nào cũng cho rằng mình thì quá mỏng manh, quá bé nhỏ. Nào gây ra tổn hại nào được đâu.
Luật Nhân Quả nhiều lúc rất xa xôi. Nó giống như một cái đập cánh giữa không trung của con bướm tận Châu Phi mà thành sóng thần ở Châu Á. Thế nên một hạt mưa ngỡ như vô hại mà thành cơn lũ lớn trong đời.
Tôi nghe nhiều câu chuyện ngoại tình cũng vậy. Luôn bắt đầu bằng những thứ lớn lao và dữ dội như một trận lũ quét. Những lý do người ta đưa ra vô cùng hợp lý. Như chồng vô tâm. Như vợ không chia sẻ được. Như những chằng chịt của các mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, gia đình nhà vợ... Luôn hợp lý. Hợp lý như một cơn lũ quét vừa xảy ra. Nhưng những hạt mưa thì không thấy ai nói tới dù chính nó góp phần tạo nên trận lũ ấy!
Một hạt mưa nhỏ bé và vô danh. Có khi không nhiều hơn một giọt nước mắt. Như tới bữa cơm người vợ không còn đợi chồng về ăn cùng. Như niềm vui bé xíu người chồng thôi mang về kể lại cho vợ nghe. Như chiếc áo mới mua về quên cắt mác thì chồng mới biết vợ mình vừa có áo mới. Như tiếng thở dài cứ nuốt ngược vào trong. Như nhiều điều nhỏ bé khác mang hình hài hạt mưa vô danh nọ... Mà ta vô tâm không nhìn ra. Những hạt mưa vô danh, bé xíu xiu, xảy đến mỗi ngày, đâu đó trong đời sống của 2 vợ chồng. Ừ, ai biết cho nổi, ai quản cho cam? Cho đến khi cơn lũ tới…
Cơn lũ tới! Nó tàn phá tan hoang mọi nơi nó đi qua. Hôn nhân tan tành là bởi cơn lũ. Nó quét sạch mọi điều tốt đẹp mà cả 2 đã có với nhau. Nó huỷ diệt hy vọng. Nó xoá sạch ước mơ. Có khi người chồng vẫn còn ngơ ngác mà không tin vào mắt mình. Có khi người vợ suy sụp mà chẳng biết bấu víu vào đâu. Inbox tôi luôn ngập tràn những giọt nước mắt như thế. Của nhiều người vợ, người chồng tổn thương sau cơn lũ lớn đời họ. Nhưng tuyệt nhiên, tuyệt nhiên, chẳng ai nhớ đến hạt mưa nọ mình đã buông vào đâu đó trong đời sống vợ chồng sớm mai nọ. Chẳng ai nhớ. Chẳng ai nhớ hạt mưa vô danh ấy!
Hôn nhân. Vẫn không phải là chuyện tự sinh tự diệt. Người ta vốn không phải lấy nhau về, sinh con, đẻ cái là thành hôn nhân. Lại càng không phải cứ sống bên nhau, ngủ với nhau, ăn cùng nhau đã thành hôn nhân. Mà nó là một cuộc đời, một số phận. Nó cần dinh dưỡng và dung dưỡng. Nó cần được chắt chiu và trân trọng. Nó cần biết nhận ra những hạt mưa vô danh bởi nỗi sợ một cơn lũ quét. Để chặn những hạt mưa vô danh. Để sửa những hạt mưa vô danh. Để tránh những hạt mưa vô danh. Trước khi nó thành cơn lũ quét.
Có người sẽ bảo: Vậy thì mỏi lắm nhỉ? Hôn nhân sao vất vả thế?
Không! Tôi không nghĩ vậy! Hạt mưa vô danh thì nhiều lắm. Đỡ không hết đâu.
Nhưng hãy cứ ngưng được nhiều nhất có thể.
Để cơn lũ sẽ nhỏ đi nhiều nhất có thể.
Và nó không phải là nhiệm vụ.
Nó là điều chúng ta phải làm vậy thôi.
Làm một người tử tế.
Làm những điều tốt đẹp nhất có thể làm được.
Phải không khi chúng ta đều cần thấy điều tốt đẹp trong đời này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét