Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Áng mây trôi

Tôi nhận ra rằng mình chỉ là một áng mây bình thường giữa ngàn vạn những áng mây trôi. Ấy thế mà nơi những vầng mây gặp gỡ và quy tụ, cảnh sắc đẹp đẽ và thanh thoát như trong cõi bồng lai. Trong cõi sống ấy, có sự hiện diện của tôi. Bỗng dưng tôi nhận ra một sự đặc biệt cá vị nào đó của riêng mình. Mỗi vầng mây đều mang nơi mình một sứ mạng đặc biệt.
Lòng tôi dâng trào ước muốn được neo đậu trên đỉnh núi. Tôi muốn được cắm lều cố định mãi mãi ở chốn này. Nghĩa là được giải phóng khỏi những long đong vô định. Nghĩa là được sống với những nơi tôi thương mến, làm việc chung những người tôi yêu thích...
Nhưng rồi gió lại đến mang tôi đi. Dù muốn dù không, là một áng mây tôi biết mình phải buông mình theo chiều gió. Lựa chọn nào cũng là một từ bỏ, từ bỏ cái này để chọn cái kia, vốn đã chọn sao tôi thấy quá băn khoăn... Đến những nơi tôi không muốn đến, sống chung với những người tôi không ưa, và làm những điều tôi không thích chẳng phải là một phần trong ơn gọi của tôi sao?...
Tôi không thể lựa chọn cho mình con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, bởi quá nhiều con đường sỏi đá đang cần tôi , để bàn chân tôi ươm hoa lá cho những mảnh đất khô cằn mà tôi đã-đang và sẽ bước tới...
Ơn gọi của tôi là lên đường. Định mệnh của tôi là ra đi...
P/s:
Lạy Chúa, con đặt nổi sợ này lên chân Chúa.
SaiGon, đêm 10/3/2017.

Thập giá buồn


Mỗi lần trên đường đời con vấp ngã,
Là một lần con đánh mất niềm vui.
Con tự hỏi, thầm trách mình vội vã,
Sao lại chọn con đường này, tối thui?
Nếu có kẻ nào muốn theo chân Chúa,
Phải từ bỏ tất cả mọi sự trên đời.
Vác thập giá mỗi ngày theo chân Chúa,
Cố gắng theo cho kịp bước chân Người.
Từ bỏ mình và vác mang thập giá,
Là sẵn sàng chấp nhận thập giá con.
Là vác mang trên đường đời muôn ngả,
Vẫn vui khi qụy ngã trên đường mòn.
Những yếu đuối của con, con chấp nhận,
Xin dâng Người như của lễ nghèo nàn.
Con sẽ không thương thân và trách phận,
Ðể Người vui, con sẽ chẳng dám than.
Lạy Chúa cuả con! Nếu Người mong muốn,
Người có thể làm biến đổi đời con.
Biến thập giá của vũng lầy đen đuốc,
Thành thập giá vinh quang và sáng trong.
Lạy Chúa! Nếu trên đường con đang tiến,
Thập gía này, con suốt đời phải mang.
Thì xin cho Thánh Ý Người thể hiện,
Con mãi mãi vác mang, cũng chẳng màng.
Tất cả niềm vui, bình an, hạnh phúc,
Và năng lực của con đến từ Ngài.
Như Phêrô đi trên biển ngày trước,
Nhìn thẳng mắt Ngài, con tiến tới Ngài.
Nhìn thẳng vào mắt Ngài là một cách,
Ðể ở thế gian, không thuộc thế gian.
Thập giá buồn, trong chiều hôm giá lạnh,
Con chợt vui, vì Ngài đã ủi an.
Bùi Hữu Thư

Tôi...

Tôi, đã đi qua cả một thời trai trẻ đầy nhiệt huyết và máu lửa. Tôi đã đi, đã đến, đã được, đã mất và cả những thất bại đến nỗi không còn gì trong tay. Nhưng, những thứ đó, đã cho tôi những cảm giác thăng hoa tuyệt vời cùng những cay đắng tưởng chừng như vô tận. Ngồi nhìn lại những ngày tháng đó đã đi xa rồi, tôi bỗng thấy mình rơi trong hun hút trống trơn. Có lúc giật mình hoang hoải vì những giấc mơ hào nhoáng của một thời tuổi trẻ đã không còn nữa. Để rồi, tôi phải đổi lấy những điều thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn. Không phải tôi bạc nhược, mà tôi đã biết thế nào là mất mát, điều mà ở những năm tháng tuổi trẻ ngông nghênh, tôi không hề cảm nhận được. Tuổi trẻ, tôi cứ thế lao đi, với sức trẻ, với sự bức bối, muốn thoát khỏi những gò bó. Để rồi, nhìn lại sau lưng, quanh mình, tôi bổng thấy mình chơ vơ và lạc lõng, thèm một sự cảm thông khi đôi chân dã thấm mỏi.

Tôi, vẫn là con người của dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám chịu, dám đối mặt với thất bại, và cũng dám dừng. Tôi bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịch, rẻ rúng, và xa hoa. Tôi cũng đã nhìn thấy được cái gì là đủ cho mình, và đủ cương quyết để vượt qua được những giá trị phù phiếm. Tôi bắt đầu cảm thấy được sức nặng của đôi vai mình khi nghĩ về gia đình. Không phải bây giờ tôi mới nghĩ, mà, đã từ lâu rồi, nhưng sự ngạo mạng đã che lấp đi tất cả. Giờ nghĩ lại, tôi lại thấy mình bình thản trước những thử thách, đổ vỡ, và mất mát một cách kỳ lạ. Có lẽ, tôi đã biết gìm mình, biết đón nhận, đủ bình tĩnh, đủ độ lượng, và biết cách lý giải cuộc sống. Một cái tôi, bình thản trước tai họa, thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận đến tận cùng của sự lạnh lẽo mà con người dành cho nhau, và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của chính mình.

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

đôi khi


Ảnh
Đôi khi ta nên sống một chút với đơn côi
Để biết có nhau trong đời là thế nào hạnh phúc.
Đôi khi nên bỏ lại dòng đời với những bon chen, thúc giục
Để hiểu thế nào là được sống với an nhiên.

Đôi khi đừng nên than vãn với những muộn phiền
Mà nên học cách vươn tới những điều ta chưa có
Trái đất quá bao la… còn riêng ta bé nhỏ
Có thể chẳng là gì nhưng cố gắng vẫn hơn không.

có những con đường

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Tôi Tự hỏi

Có một đêm tôi tự hỏi chính mình
Giữa cuộc đời điều gì quan trọng nhất?
Ai sẽ là người mà sau bao được mất
Sẽ ở lại bên ta cho đến cuối cuộc đời?

Tôi chẳng thể cho mình câu trả lời
Tôi hỏi gió - gió lắc đầu không biết
Tôi hỏi trời - trời bỗng buồn da diết
Tôi hỏi người - người chẳng thiết tha chi
Tôi trở về nhìn đời qua khóe mi
Bỗng giật mình sau hơn thua được mất
Tôi chẳng còn người mình yêu thương nhất
Tôi tự mình khóc rồi cũng tự mình lau
Tôi trở về nhìn đời qua đớn đau
Tôi chợt thấy tóc Cha bạc hơn trước
Khóe mắt Mẹ nhiều lắm những vết xước
Từ thuở nào Mẹ che chở cho tôi
Tôi trở về mới thấy câu trả lời
Giữa cuộc đời gia đình quan trọng nhất
Bởi dẫu có bao hơn thua được mất
Ta vẫn có một nơi để trở về...

(sưu tầm)

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Tôi không dám

Tôi không dám nghỉ ngơi, bởi vì tôi không có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng. Tôi không dám than mệt vì tôi không có thành tích gì. Tôi không dám lười biếng vì tôi còn muốn tồn tại. Tôi có thể buông bỏ những lựa chọn, nhưng lại không thể lựa chọn buông xuôi. Cho nên kiên cường phấn đấu chính là lựa chọn duy nhất của tôi.

Tình bạn và thời gian...


Trưởng thành, tình bạn, có hay không bạn đã đánh mất.
Những đứa hàng xóm hồi nhỏ, lên cấp 1 có bạn chúng ta bỏ qua nó, lên cấp 2 có bạn mới, chúng ta lại bỏ qua bạn cấp 1, cứ thế cho đến khi tốt nghiệp đi làm, bạn bè cũng chẳng còn bao nhiêu.
Chúng ta có rất nhiều bạn, nhưng lại có rất ít người đi cùng mình đến hết cuộc đời. Rất nhiều người hôm nay nói “tôi với nó, bao năm vẫn thế” , vài năm sau lại bảo “tôi với nó đều không thể như trước”. Họp lớp lại gặp nhau, với câu nói cứng nhắc “đã lâu không gặp”, “chúng ta đã từng là bạn thân”. Hóa ra đã lâu đến thế, hóa ra giữa chúng ta chỉ còn tồn tai hai từ đã từng. Nghe đắng lòng thật.
Ai đó đã nói rằng, tình bạn còn lãng mạn hơn cả tình yêu, thất tình đôi khi còn không đau khổ bằng mất đi một tình bạn đẹp. Nào có ai lường trước được ngày mai, cũng không ai lường trước được rằng mình và đứa bạn thân nhất, đột nhiên trở thành người xa lạ. Đứa bạn trước đây cùng khóc cùng cười với mình, bị bố mẹ la mắng chạy tới khóc lóc kể lể với nó, cùng ngồi nói xấu đứa khác, cùng thức đêm ôn thi, cùng gọi điện thoại hằng giờ, cùng tư vấn tình yêu cho nhau, cùng nhau trốn học đi chơi, cùng nhau chiu phạt, cho nhau mượn bờ vai lúc thất tình, chửi mắng nhau mỗi lúc cãi cọ,…. rồi cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của mình. Hụt hẫng và hoang mang. Chúng ta đã từng thân đến thế, mà đột nhiên một ngày lại trở thành người đã từng quen. Là vì khoảng cách quá xa hay vì thời gian vô tình lấy đi tình bạn của chúng ta
.
Trưởng thành rồi, ta sẽ đánh mất rất nhiều thứ, trong đó có một mối quan hệ mang tên tình bạn.

xin hãy là


Một chút tình cũng đủ để cầm hơi
Thêm giây phút thấy con người đáng mến
Xin hãy là cánh thiên thần đang đến
Rất đơn sơ rất tự nguyện hiến dâng
Đôi bàn tay băng bó vết thương trần
Nụ cười hồng, lời ủi an thân thiết
Xin hãy là ánh sáng vàng bóng nguyệt
Rất khoan thai xoa mát dịu nỗi đau
Nào có ai muốn lâm cảnh cơ cầu
Nghèo khó, giàu sang, người đâu tránh được
Xin hãy là một cánh hoa, thần dược
Nở tình yêu như ơn phước bình an
Cho ai kia đang cùng cực điêu tàn
Thắm hạnh phúc vì trần gian rất thánh
Xin hãy là một chén cơm, một tấm bánh
Là áo, là chăn trong giá lạnh rợn rùng
Phận bọt bèo kiếp nghèo khổ, lao lung
Còn khát sống vì còn lòng nhân ái
Xin hãy là chút hương nồng giữ lại
Sau một đời tê tái kiếp đìu hiu
Đóa phù dung vẫn rạng rỡ trong chiều
Bởi tình yêu không bao giờ tắt lặn
Xin hãy là lời nguyện xin cầu khẩn
Chúa lòng lành chẳng ngoãnh mặt làm ngơ
Một cuộc người, trọn kiếp tội ô nhơ
Đang rên xiết mong chờ ơn tha thứ
Xin đừng bỏ đi, xin đừng do dự
Hãy cấp cứu người, hãy cấp cứu tôi
Ta có nhau trong hạnh phúc Nước Trời
Bởi đã chia nhau những ngày đời bi tráng…