Tôi, đã đi qua cả một thời trai trẻ đầy nhiệt huyết và máu lửa. Tôi đã đi, đã đến, đã được, đã mất và cả những thất bại đến nỗi không còn gì trong tay. Nhưng, những thứ đó, đã cho tôi những cảm giác thăng hoa tuyệt vời cùng những cay đắng tưởng chừng như vô tận. Ngồi nhìn lại những ngày tháng đó đã đi xa rồi, tôi bỗng thấy mình rơi trong hun hút trống trơn. Có lúc giật mình hoang hoải vì những giấc mơ hào nhoáng của một thời tuổi trẻ đã không còn nữa. Để rồi, tôi phải đổi lấy những điều thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn. Không phải tôi bạc nhược, mà tôi đã biết thế nào là mất mát, điều mà ở những năm tháng tuổi trẻ ngông nghênh, tôi không hề cảm nhận được. Tuổi trẻ, tôi cứ thế lao đi, với sức trẻ, với sự bức bối, muốn thoát khỏi những gò bó. Để rồi, nhìn lại sau lưng, quanh mình, tôi bổng thấy mình chơ vơ và lạc lõng, thèm một sự cảm thông khi đôi chân dã thấm mỏi.
Tôi, vẫn là con người của dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám chịu, dám đối mặt với thất bại, và cũng dám dừng. Tôi bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịch, rẻ rúng, và xa hoa. Tôi cũng đã nhìn thấy được cái gì là đủ cho mình, và đủ cương quyết để vượt qua được những giá trị phù phiếm. Tôi bắt đầu cảm thấy được sức nặng của đôi vai mình khi nghĩ về gia đình. Không phải bây giờ tôi mới nghĩ, mà, đã từ lâu rồi, nhưng sự ngạo mạng đã che lấp đi tất cả. Giờ nghĩ lại, tôi lại thấy mình bình thản trước những thử thách, đổ vỡ, và mất mát một cách kỳ lạ. Có lẽ, tôi đã biết gìm mình, biết đón nhận, đủ bình tĩnh, đủ độ lượng, và biết cách lý giải cuộc sống. Một cái tôi, bình thản trước tai họa, thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận đến tận cùng của sự lạnh lẽo mà con người dành cho nhau, và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét