Tôi nhận ra rằng mình chỉ là một áng mây bình thường giữa ngàn vạn những áng mây trôi. Ấy thế mà nơi những vầng mây gặp gỡ và quy tụ, cảnh sắc đẹp đẽ và thanh thoát như trong cõi bồng lai. Trong cõi sống ấy, có sự hiện diện của tôi. Bỗng dưng tôi nhận ra một sự đặc biệt cá vị nào đó của riêng mình. Mỗi vầng mây đều mang nơi mình một sứ mạng đặc biệt.
Lòng tôi dâng trào ước muốn được neo đậu trên đỉnh núi. Tôi muốn được cắm lều cố định mãi mãi ở chốn này. Nghĩa là được giải phóng khỏi những long đong vô định. Nghĩa là được sống với những nơi tôi thương mến, làm việc chung những người tôi yêu thích...
Nhưng rồi gió lại đến mang tôi đi. Dù muốn dù không, là một áng mây tôi biết mình phải buông mình theo chiều gió. Lựa chọn nào cũng là một từ bỏ, từ bỏ cái này để chọn cái kia, vốn đã chọn sao tôi thấy quá băn khoăn... Đến những nơi tôi không muốn đến, sống chung với những người tôi không ưa, và làm những điều tôi không thích chẳng phải là một phần trong ơn gọi của tôi sao?...
Tôi không thể lựa chọn cho mình con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, bởi quá nhiều con đường sỏi đá đang cần tôi , để bàn chân tôi ươm hoa lá cho những mảnh đất khô cằn mà tôi đã-đang và sẽ bước tới...
Ơn gọi của tôi là lên đường. Định mệnh của tôi là ra đi...
Nhưng rồi gió lại đến mang tôi đi. Dù muốn dù không, là một áng mây tôi biết mình phải buông mình theo chiều gió. Lựa chọn nào cũng là một từ bỏ, từ bỏ cái này để chọn cái kia, vốn đã chọn sao tôi thấy quá băn khoăn... Đến những nơi tôi không muốn đến, sống chung với những người tôi không ưa, và làm những điều tôi không thích chẳng phải là một phần trong ơn gọi của tôi sao?...
Tôi không thể lựa chọn cho mình con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, bởi quá nhiều con đường sỏi đá đang cần tôi , để bàn chân tôi ươm hoa lá cho những mảnh đất khô cằn mà tôi đã-đang và sẽ bước tới...
Ơn gọi của tôi là lên đường. Định mệnh của tôi là ra đi...
P/s:
Lạy Chúa, con đặt nổi sợ này lên chân Chúa.
Lạy Chúa, con đặt nổi sợ này lên chân Chúa.
SaiGon, đêm 10/3/2017.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét