Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Xin gọi con thêm lần nữa

“Hãy theo Thầy!”
(Ga 20,22)

Xin gọi con thêm lần nữa
Cho con được bước theo Người
Đừng phiền con hay lần lữa
Giữa muôn lối rẽ cuộc đời
Con đã từng hồ hởi lắm
Đáp lời ngay phút đầu tiên
Khi tình hãy còn say đắm
Và lòng còn rất hồn nhiên
Bước đi rồi con mới biết
Đường xa lắm những thác ghềnh
Bao nhiêu lần con vấp ngã
Trên đường trần bao chênh vênh
Xin gọi con thêm lần nữa
Giữa nhiều níu kéo dằng dai
Khi lòng chùng chình e sợ
Lênh đênh gió bụi đường dài
Xin Tình Ngài như đóm lửa
Hằng âm ỉ cháy trong con
Giữ tình con bằng hơi ấm
Và canh tân những lụi mòn
Xin dạy con bằng kiên nhẫn
Bằng nhiều vấp ngã thật đau
Dạy con khiêm nhu đón nhận
Dạy con làm lại từ đầu
Xin gọi con thêm lần nữa
Cho con được bước theo Người…
Cao Gia An, S.J

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

không đề 2

Đến một lúc nào đó, người ta sẽ thôi quan trọng hóa không gian của thực tại, thôi câu lệ những nghi thức cho một cuộc gặp gỡ. Con người gặp nhau phần nhiều trong không gian của cảm xúc, trong sự đồng điệu và dõi theo. Và Nỗi cô đơn luôn là một không gian lý tưởng cho một buổi hẹn cùng người lạ. Nhưng phải là một người lạ đã quen lối.

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Tết xa nhà

Không khí Tết đã len lỏi khắp mọi nơi. Trên Facebook cũng đã ngập đầy ảnh xuân, ảnh bánh mứt, ảnh du xuân hay những stt đang nôn nao chờ Tết về... Vâỵ là cũng đã 2 cái Tết xa nhà. Những ngày cuối năm ở nơi đất khách quê người là những ngày cuối năm vẫn cắp sách đến trường. Là những ngày cuối năm vẫn tất bật với công việc từ sáng cho tới tối mịt. Là những ngày cuối năm bình thường như mọi ngày. Để rồi đêm giao thừa quây quần lại bên nhau rồi ngay sau đó lại trở về với guồng quay của cuộc sống.
Kết quả hình ảnh cho tết xa quê
Tết xa xứ là như vậy đấy. Là lo không biết ai phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Là buồn khi không được sum vầy bên bố mẹ và em. Là tủi khi nhìn những gia đình khác sum vầy. Là nỗi nhớ nhà gấp bội hơn những lần khác. Là khoảnh khắc mà tôi phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Viết cho người đón Tết xa

Tết xa, người ta bảo nhau rằng “tết là để về nhà”. Có ai mà lại không trông cho một năm qua đi rồi lại được về gần hơn bên mái ấm. Cuộc đời bộn bề những lo toan, mệt mỏi và xô bồ, nhịp sống cứ thế trôi ngày này qua ngày khác. Tìm đâu cũng không ra một nơi nào bình an bằng bên người thân. Tết – thời gian được mong chờ nhất, trẻ con mong bao lì xì đỏ, cha mẹ mong thấy bóng dáng đứa con đi học xa nhà, con cái đợi cha mẹ sau những tất bật của mưu sinh cơm áo gạo tiền trở về bên cạnh.
1e15a6429ddd06cedd654fce02e5f289

Thế nhưng chẳng phải ai cũng có thể vẹn tròn đón một cái tết hân hoan. Có những đứa con vì chẳng đủ tiền mua một tấm vé về quê mà không muốn cha mẹ lo lắng đành nghẹn nước mắt ở lại Sài Gòn để đón mùa sum vầy cô đơn. Có những người cha người mẹ vì thương cho đàn con thơ nơi quê hương không có manh áo mới mà đành ngậm ngùi bươn chải cho qua ba ngày Tết, “vé nó rẻ hơn nên mới đủ tiền mua”.
Xót biết mấy cánh hàng rong buổi sớm khuya, ánh mắt hằn lên vết thời gian, vết gian khổ nhọc nhằn nắng mưa. Thương lắm khi đông bão vùi mặt đất những người mẹ trùm bao nilon ôm lấy gánh hàng, chẳng dám về lỡ đâu trời tạnh mưa.
tet-xa-xu-cua-thuc-tap-sinh-nhat-ban-2016

Sài Gòn sầm uất, nhộn nhịp, đầy ánh đèn rực rỡ nhưng ở một góc nhìn khác ta lại bắt gặp được những mảnh đời khó khăn phải đón Tết xa nhà. “Tết này có về không con?”, “Con về vào ngày mấy?” đó là những câu hỏi mà ta thường bắt gặp trong cuộc trò chuyện điện thoại từ quê gọi lên trong những ngày cận Tết, nó khiến những người không có điều kiện về quê phải nghẹn lòng. Họ mong muốn, nhớ mong cái Tết ở quê nhà, sum vầy bên mâm cơm gia đình nhưng vì công việc mưu sinh, mong kiếm thêm tiền thu nhập từ những ngày nghỉ nên họ dành phải ở lại, phải ăn Tết nơi đất khách quê người. Sài Gòn niềm vui nhiều đấy nhưng nỗi đau buồn mấy ai hay!

Im lặng...


Image may contain: text

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2017

khi ba em ở viện...!!!

Image may contain: text

Tết xa

Con muốn về với mẹ quá rồi
Phố đã vãng vào những ngày giáp Tết
Đào với Quất được bày bán la liệt
Chẳng biết gia đình mình đã chuẩn bị đến đâu?

Kết quả hình ảnh cho tết xa

Con chẳng muốn ở lại với thành phố này nữa đâu
Như một kiếp làm dâu bao nhiêu là tủi nhục
Người ta chỉ tốt khi ở ngoài mặt
Đằng sau lưng họ lấy dao đâm bất cứ lúc nào
Tết năm này sức khỏe mẹ ra sao
Nhà xa phố lâu con mới về được
Vội vã trở về
vội vã rời đi không báo trước
Tóc mẹ bạc cả đầu con cũng chẳng mảy may
Mẹ ơi con biết lỗi rồi là do con đã sai
Ngày còn nhỏ cứ để mẹ hoài lo lắng
Chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ thật tường tận
Cho đến bây giờ vẫn khiến mẹ lo âu
Lâu lắm rồi con chẳng ngủ được một giấc thật sâu
Nhà bên cạnh mở nhạc suốt ngày thôi mẹ ạ
Trời cuối Đông lại hay mưa tầm tã
Reo rắc vào tâm can một kẻ
.. vốn yếu lòng
Con sắp về rồi mẹ xin chớ ngóng trông
Gian bếp nhỏ
bánh Chưng đang gầy củi
Năm nay mẹ đừng động tay vào như vẫn thường lầm lũi
Con của mẹ lớn rồi
đến lúc phải lo xa
Con sẽ về trang trí lại cửa nhà
Không như mọi năm đi hoài cùng đám bạn
Để mẹ thui thủi một mình không một lời ca thán
Con sẽ sấn tay vào làm
con hứa đấy mẹ ơi!
Muộn lắm rồi mẹ hãy ngủ đi thôi
Đèn đã tắt
nhà cao tầng phảng phất
Mùi hương thơm ngày Hai Ba tháng Chạp
Xuân gõ cửa thầm thì
tạm biệt một mùa Đông
Con sẽ về với Mẹ
Mẹ đừng mong!

Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

nhạc: DUYÊN TRỜI (Viết theo lời bài hát DUYÊN PHẬN)

Phận làm con trai chưa một lần yêu ai
Giờ lại đi tu thiên hạ nói sao mà khờ dại
Đường đời thênh thang bầu cua tôm cá tối lai rai tới vũ trường.
Tội gì đi tu rồi ngày ngày lu bu
Lần hạt đọc kinh mà thấy đâu nghe lời Chúa gọi
Những khi trời mưa một mình ôm gối
Lòng thầm tự hỏi chắc đi tu có được không?
Chưa tu lần nào biết ra làm sao
Biết trong đường tu có đón chào
Câu kinh nỉ non nguyện xin thẳm sâu
Nguyện đời con xin theo Chúa dài lâu
Dẫu cho đời con, lắm phiên lầm than
Khấn xin bình an ơn Chúa ban
Cho con thủy chung để con được mong
Nhờ ơn Chúa chắc con sẽ thành công.
Rồi ngày khấn hứa con giật mình kêu lên
Một niềm tin yêu giờ bước lên cung điện tuyệt vời.
Một đời xin vâng giờ xin thánh hiến trái tim con cho Vua Trời.
Bỏ lại sau lưng lời ngọt mật khen chê
Địa vị công danh quyền thế cao nay xin bỏ lại
Bước theo đường tu một đời dâng hiến
Làm thành men muối ướp nhân gian cho đời vui.

Hồi nhỏ


Hồi nhỏ thấy mình vui lắm
Lớn lên lại thấy đời buồn
Ngồi nghe tiếng trẻ đùa giỡn
Ước gì mình còn trẻ con
Hồi nhỏ khi nào muốn khóc
Thì hét thật to giữa nhà Lớn lên chẳng ai trêu trọc
Mà buồn cũng chẳng nói ra
Hồi nhỏ tưởng mình giỏi lắm

Nhìn đời chỉ thấy màu hồng
Lớn lên bỗng chợt lạ lẫm
Giữa đời mênh mông ... mênh mông
Hồi nhỏ mong mình mau lớn
Được mau chóng bước ra đời
Lớn rồi lại thèm giây phút
Mình như là đứa trẻ thôi

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

Một năm lại sắp xa, một năm lại sắp qua...

Lại một năm nữa sắp trôi qua, gác lại những bộn bề toan lo của cuộc sống, những bận bịu thi cử học hành,… ta lắng lòng mình lại mà nghe thời gian đang trôi nức nở, nghe lòng mình còn nhiều bỡ ngỡ…Lại một năm nữa sắp khép lại, một năm khác chào đón như một cánh cửa đóng lại rồi hé ra cho ta từng ngày hy vọng. Cuối năm phố phường tất bật, con người ta nhiều khi không còn để ý những điều hiện hữu bên cạnh mà mải mê những thứ xa vời. Con người ta nhiều khi quên hết những thứ xung quanh mà sống với những ham mê hời hợt. Con người ta nhiều khi chạy theo những thứ vô hình mơ hão để sống với những ngày lòng hanh hao…

chuyến bay về nhà đón tết 2016

Tự nhiên ta muốn níu thời gian lại, như cách mà một đứa trẻ lần đầu đến lớp níu tay mẹ chẳng muốn buông rời. Để rồi những giọt nước mắt chợt rơi lã chã... Một năm lại sắp xa, một năm lại sắp qua… Một năm qua với bao niềm vui, bao hạnh phúc, bao nỗi buồn và niềm đau còn lẩn khuất, còn hiện hữu trong tâm trí ta, một năm xa với bao dự định, bao kế hoạch còn dở dang, chợt thấy vội vàng…

Đã xa cái thời bé tí ti, khi mà ngây thơ còn chưa vương nợ những u hoài, khi mà trong tâm trí cuộc đời chỉ là một màu hồng, ta như một đứa trẻ thơ có đủ dại khờ. Một năm lại qua cho ta viết thêm từng ngày trong nhật ký cuộc đời nhỏ bé, một năm lại qua cho ta biết ta đang lớn, cho ta biết yêu thêm những gì đang có, cho ta những ngày khốn khó, những phút giây nông nổi, để rồi mới quý những giây phút bình yên.

Một năm qua, con đường chông chênh ta đang bước đi từng ngày vẫn gặp nhiều khúc khuỷu, con đường còn nhiều trở ngại, nhưng không vì sợ hãi mà ta đứng lại, ta vẫn miệt mài bước đi…

Ai cũng phải bước qua những khó khăn chồng chất, những vất vả nhọc nhằn để có được những gì mình mong ước. Ai cũng phải bước qua những gian nan thử thách, mới vượt qua được những vách rào lớn lao…

Ai cũng phải bước qua những niềm đau bỏ dở, rồi mới đến được với niềm vui ở cuối con đường…

Ai cũng phải mất mát một điều gì đó, để ta biết cuộc sống đã mang đến cho ta những món quà tốt đẹp, để ta biết nâng niu, trân trọng những gì ở hiện tại, những gì ở tương lai…

Ai cũng được chở che, ai cũng có một người để yêu, để quý, vậy thì đừng nghĩ mình đơn độc, đừng ví mình như một khách bộ hành… Hãy tự chữa lành những vết thương khi nó còn chưa kịp thành vết sẹo, để những mệt nhoài được bay theo…

Chào năm cũ với bao điều đáng nhớ, thấy lòng mình không còn chật chội với những muộn phiền, cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho ta những niềm vui, những nỗi buồn, những hạnh phúc, những khổ đau để ta cảm nhận đủ vị của đời, để ta sống không còn những ham mê hời hợt, để gió cuốn vào lòng ta từng đợt, từng đợt thương yêu…

Chào năm mới với bao hạnh phúc đang chờ ta với đến, với bao thương mến đang ấp ủ từng ngày, với bao đắm say ngọt ngào phía trước, chờ ta nhé, 2017 thương!

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Sự thật

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Viết cho những người đi qua cuộc đời…

Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Về những người đi qua cuộc đời…
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Viết cho những người đi qua cuộc đời… 1
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.

LỜI MỜI GỌI MỖI NGÀY

2mofviuzxu0

Hành trình của mỗi người sống trong cõi đời này có lẽ là một hành trình đi tìm, nhưng mà tìm gì? Cứ theo lẽ thường tình của cuộc sống, chắc hẳn khi còn trẻ người ta thường tìm tiền tài danh vọng, lớn hơn người ta tìm sự khôn ngoan, khi lớn hơn một chút nữa người ta tìm hạnh phúc và muốn thời gian quay về với tuổi thơ để được sống mạnh mẽ hơn, rồi đến cuối cuộc đời người ta tìm và khao khát được viên mãn, bình an. Đối với tôi, hành trình cuộc đời là một hành trình kỳ diệu nơi đó chính con người thụ tạo nhỏ bé, yếu đuối và bất toàn của tôi khám phá ra sự thánh thiêng vĩ đại, vô song và toàn vẹn của ý định mà Thiên Chúa muốn dành cho tôi.
Tôi tự hỏi mình tại sao lại đi tìm ý định của vị Thiên Chúa nào đó mà tôi chưa từng gặp mặt? Mọi người thường bảo tôi là dại dột bởi vì con đường công danh sự nghiệp phía trước thì sẵn sàng rộng mở và hiển hiện, còn cái ý định gì đó của một Đấng nào đó thì chẳng thể thấy mà cũng chẳng biết được thì tại sao lại cứ phải tìm, phải theo đuổi. Thật ra, tôi cũng như họ chẳng biết gì về ý định nhiệm mầu mà Thiên Chúa dành cho tôi nhưng khác họ, đối với tôi Ngài không hề ẩn nấp ở đâu đó xa tít cuộc đời tôi, không lờ mờ như cái cách mà người ta nhìn một tấm kính đầy vết trầy xước bám bụi, Ngài ở gần bên tôi và tôi thấy Ngài hiện diện trong mỗi biến cố đời sống hàng ngày của mình. Chính Thiên Chúa đang giãi bày cho tôi về chính con người tôi và về chính Ngài, tôi chợt nhận ra lâu nay tôi cứ nghĩ tôi biết quá rõ bản thân mình, nhưng không tôi đã sai, tôi chẳng biết gì cả và chỉ qua Thiên Chúa – Đấng Mạc Khải – tôi biết hơn về tôi, về ý nghĩa cuộc đời của tôi.
Cũng như chuyện người thương gia tìm được viên ngọc quý trong tin mừng của thánh sử Mát-thêu, sau đó ông bán tất cả những gì mình có để mua cho kì được viên ngọc quý ấy (Mt 13, 42-45). Chắc hẳn ông đã phải tìm kiếm trong liên lỉ viên ngọc ấy mà cũng chẳng biết khi nào tìm thấy. Bản thân tôi mỗi ngày cũng tự đặt cho mình câu hỏi “Tôi đang tìm kiếm điều gì khi dấn thân vào đời sống ơn gọi dâng hiến?”. Hơn ai hết chính tôi hiểu rõ bản thân mình luôn khao khát và tìm kiếm một điều gì đó rất đặc biệt, một điều gì đó mà chính Thiên Chúa đã đặt để trong chính con người của tôi rồi và giờ tôi phải tìm kiếm để khám phá điều ấy. Và để tìm kiếm điều mình muốn chắc hẳn tôi phải trở nên giống như người thương gia đi tìm ngọc kia, liên lỉ, kiên trì và nhẫn nại.
Nếu biết quá rõ mình cần tìm gì thì cần gì phải đi tìm nữa vì thế tôi để những lời của Chúa Giêsu trong tin mừng Thánh Gioan như lời mời gọi cho bản thân tôi mỗi ngày
“Các anh tìm gì thế?”
Họ đáp: “Thưa Ráp-bi (nghĩa là thưa Thầy), Thầy ở đâu?”
Người bảo họ: “Đến mà xem”.
Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy”.

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

ĐÓN NĂM MỚI BẰNG NHỮNG ĐIỀU RẤT CŨ

Ngày cuối cùng của năm cũ sắp trôi qua
Người ta tiếc nuối về những gì lỡ tay đánh mất
Hoặc tươi cười, sung sướng với những niềm vui rất thật
Mà trong cả một năm họ vất vả kiếm tìm
Còn ta sẽ chào năm cũ một mình ở góc quán quen
Cũng muốn hả hê cười hay đớn đau khóc cho những gì mất, được
Nhưng...sao tất cả cứ hững hờ trôi đi rồi tan như bọt nước
Mới chợt nhận ra mình có còn gì để nuối tiếc nữa đâu
Ừ thôi, được bình yên cũng đã là xa xỉ giữa chốn bể dâu
Ta chẳng có gì ngoài những vần thơ sẽ chìm vào quên lãng
Thêm một trái tim dù chằng chịt vết thương vẫn đa sầu đa cảm
Mong chờ một ngày có người chẳng ngại ngần mà đánh cắp nó đi
Cuộc đời cứ mải miết trôi chẳng chờ đợi điều gì
Và ta lại đón năm mới bằng những điều rất cũ
Có sao đâu, hạnh phúc là khi lòng ta luôn thấy đủ
Đủ niềm tin và đủ tình thương mến mỗi ngày
Nghe một năm mới đang tràn về rộn rã quanh đây...
(Sưu tầm)

NẾU MỖI LÚC BUỒN CÓ AI ĐÓ QUAN TÂM


Nếu mỗi lúc buồn đều có người lắng nghe
Tới tận đêm khuya hoặc thức cùng tới sáng
Sợ ta buồn nhiều thi thoảng nghêu ngáo hát
Chọc cho ta vui, chắc ta sẽ cười thôi.
Nếu mỗi lúc buồn, và thấy quá chơi vơi
Có người ở đây nói vài lời an ủi
Rồi cứ lặng yên, lặng yên nghe ta nói
Đến lúc thiếp đi, chắc mệt mỏi vơi dần.
Nếu mỗi lúc buồn có ai đó quan tâm
Bảo ta "Đồ hâm, đừng nghĩ nhiều thế nữa."
Kiên nhẫn ngồi bên, chìa vai cho ta tựa
Thì buồn cỡ nào, chắc cũng sẽ quên nhanh.
Nếu mỗi lúc buồn được ai đó dỗ dành
Ai đó chở che khi biết mình yếu đuối
Hoặc cả khi vui đều không quên thăm hỏi
Mỗi ngày qua đi chắc sẽ nói cười nhiều.