Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

25 tuổi rồi, sao vẫn quá chênh vênh...

25 tuổi – như đứng giữa cao nguyên nhìn về quá khứ là đồng bằng và nhìn về tương lai như những ngọn núi cao.

Đêm thu, ngồi ban công hóng gió ngắm sao trời, mơ màng suy nghĩ... Điện thoại bỗng rung, messenger báo có tin nhắn... tiện đường ghé qua facebook. Ngập tràn news feed là bạn bè thi nhau khoe ảnh cưới, ảnh con, ảnh hẹn hò... Thoáng chút chạnh lòng.
25 tuổi – ¼ cái trăm năm đã đi qua mà sao còn chênh vênh quá!
25 tuổi – Cái tuổi đã "già" chưa? Mà nhìn những bạn sinh viên mới ra trường thấy hoang hoải quá... Đã trải qua cái thời khủng hoảng, không biết về đâu với tấm bằng đại học trên tay. Nhưng rồi cũng đã nghĩ được, không thể làm thứ mình thích thì sẽ thích thứ mình làm!
25 tuổi rồi, sao vẫn quá chênh vênh...
25 tuổi – Cũng đã trải qua một vài mối tình, nhưng chẳng thể đi cùng nhau trọn vẹn. Có những lúc khùng khùng cũng nuối tiếc điều đã qua hay những lúc chùn chân mỏi gối tìm duyên, muốn gật đầu nắm đại một bàn tay. Thế nhưng cũng sực tỉnh – rồi bàn tay ấy có đi cùng tay đến hết con đường mưa hay sẽ bỏ ta mà trú mưa dưới mái hiên nào đó. Và thế, ta lại là ta.
25 tuổi – có nhứng lúc thấy mình như bà già, khi ngồi lặng nhìn mấy đứa 18 – 20 nói chuyện yêu đương. Lúc mình bằng tuổi nó, mình nào biết chuyện tình yêu mưa nắng thế nào... mà giờ ngồi nghe chúng nó suốt ngày than thở. Lặng nghe, chỉ biết cười chua chát, khi thấy mình còn non nớt về những suy nghĩ ấy.
25 tuổi – Bạn bè dần dần xa rời ta đi lập gia đình, họ không còn cùng ta nói những câu chuyện không đầu không cuối. Họ phải lo chăm con bình sữa, chăm chồng bát cơm... Còn ta vẫn đi về mưa nắng, sớm hôm, không ai đón đưa khi trời trở gió...
25 tuổi rồi, sao vẫn quá chênh vênh...
25 tuổi – Cái tuổi bị ví như cái quạt điện mùa đông, để đâu cũng thấy vướng. Bố mẹ chẳng giục lấy chồng nhưng cũng đủ hiểu chuyện khi nhìn mẹ bế bồng đứa cháu nhà hàng xóm. Hay trong câu trách yêu của mẹ: "Mấy đứa bằng tuổi mày, mẹ thấy chúng nó lớn lắm mà sao mẹ thấy mày cứ như con nít thế hả con?" Ta chỉ biết cười thương cho vết chân chim trên mắt mẹ và những sợi tóc bạc trên đầu cha.
Tuổi 25 ẩm ương, đôi khi chạnh lòng mỗi buổi tăng ca đi về hôm sớm, nhìn những cái siết tay trên phố đông người. Những lúc cũng mơ màng về mái nhà với ông chồng lịch lãm, những đứa con thiên thần... Nhưng nghĩ gì cho mệt khi tình còn lang thang tắc đường chưa chịu đến...
25 tuổi – như đứng giữa cao nguyên nhìn về quá khứ là đồng bằng và nhìn về tương lai như những ngọn núi cao.


Theo: GUU.vn

Không có nhận xét nào: