Trường thành rồi, đó là lúc ta cười nhiều hơn và khóc ít lại nhưng nụ cười đôi khi lại lem đầy chất đắng vì ta bắt đầu xây cho mình những mê cung cảm xúc, không có lối vào không biết hướng ra, mệt mỏi quá ta lại chui vào đó, nghe vài bản nhạc buồn, nhớ vài kỹ niệm cũ, một vài người đi qua đời, nhìn lại 4 bức tường và thầm ước ao có ai đó sẽ hiểu mình, bởi vì người trưởng thành là người khó hiểu nhất đâu phải như thời còn bé mọi thứ cứ vạch toẹt ra trước mắt mình, cái hồn nhiên nó ánh lên từ trong ánh mắt, cái ánh mắt vô ưu vô lo vô buồn vô nghĩ.
Trưởng thành rồi, bắt đầu người ta biết cho đi, biết bao dung so với cái thời giành giật nhau từng món đồ chơi, từng miếng ăn, cái bánh, người ta cho đi để nhận về từng thảnh thơi suy nghĩ, cho đi không phải là đánh mất mà cho đi là ghi nhận một sự thật, cuộc sống đã cho mỗi người trong chúng ta một điều kỳ diệu, đó là sự trưởng thành, được lến lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, được chơi đùa cùng nhóm bạn thời thanh mai trúc mã, được cộng tác cũng những người đồng nghiệp để tích cóp cho mình nhiều kinh nghiệm sống và được yêu thương một ai đó thật lòng và dắt tay nhau đến hết cuộc đời. Như vậy đó, có một điều kỳ diệu mang tên "sự trưởng thành" vì nếu chúng ta không bao giờ trưởng thành, liệu những điều hạnh phúc ấy có bao giờ ta cảm nhận được chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét