Những niềm vui trong cuộc đời dường như vẫn lẫn lộn giữa những giá trị thực của nó, có những niềm vui thoáng qua, nhất thời ta đeo đuổi để rồi nuối tiếc, có những niềm vui thường nhật và bền vững ta lại bỏ qua…có những tầm thường, ta tưởng rằng quí giá, luôn nâng niu với lòng trang trọng…để rồi hối hận, những giản dị, đơn sơ nhưng đáng quí vô giá ta ngoảnh mặt thờ ơ …rồi ân hận muộn màng…
Cả một đời người có thể cho tất cả những yêu thương duy nhất của chính mình đến những người mình yêu thương nhất, song chưa hẳn họ có thể nhận ra và không dễ gì mà đáp trả, cuộc sống hối hả, đa đoan chung quanh cứ làm rơi dần chữ tình. ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét