Chắc hẳn, ai cũng đã nếm qua cái cảm giác cô đơn - trống vắng. Cái khoảnh khắc ấy vụt đến vụt đi, tựa khoảng không vô tận không cầm nắm được, nó tĩnh lặng đến lạnh lẽo vô hồn. Trong những giây phút bình yên hạnh phúc nhất thì cô đơn - trống vắng vẫn có mặt. Nó như có một khoảng cách, một khoảng rất riêng tư và một khoảng không vô định, vừa chợt thấy rồi thoáng qua và khó nhận ra nó. Nhưng một chút cô đơn – trống vắng cũng làm cuộc đời đủ thi vị lắm chứ!
Một chút cô đơn mỗi khi đau ốm. Nằm yên một mình chợt nghe những âm thanh khác nhau lẫn lộn làm mình khó chịu, để cảm nhận cảnh vật xung quanh, để nhớ điều gì đó, để con mắt cay xè đỏ ngàu rơi lệ, để ăn những miếng cơm - miếng cháo thường ngày ăn sao ngon đến thế, mà giờ đây lại đắng ngắt và nhạt nhẽo. Một chút cô đơn, nhưng cũng không phải là cô đơn. Vì tôi biết có Giêsu ở đó, có Giêsu đang nhìn ngắm, lắng nghe tiếng lòng thổn thức và đang rĩ nhỏ vào tai Ngài. Đấng mà tôi yêu mến “lạy Chúa của con, con tín thác vào Chúa”. Tự an ủi mình vậy đấy! Để mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn.
Một chút cô đơn khi mỗi đêm dưới ánh đèn nhỏ một mình tôi cặm cụi, say mê nghiên cứu học hành. Bất kể ngoại cảnh xấu tốt thế nào nhưng nó cũng làm cho cái một mình hình như đậm hơn sâu hơn. Cái một mình hình như có chút cô đơn và chút gì đó khác. Phải chăng đó là cái hạnh phúc nho nhỏ trong tim khi tôi nhớ đến những vất vả lặng thầm mà ba mẹ nhọc công lao động và lo lắng cho con cái. Tôi học một mình, nỗi nhớ làm tôi cố gắng hơn. Lúc đó tôi thèm tiếng ba mẹ nói: khuya rồi, ngủ sớm đi con mai học tiếp con ạ!
Một chút cô đơn cộng thêm một chút mệt nhọc, khi ban ngày làm việc và học tập, đêm về lặng lẽ cầu nguyện thầm thĩ với Chúa. Trong một chút cô đơn ấy, Chúa có một chút chỗ đứng, một chút cơ hội bước vào tâm hồn con người cụ thể là tôi.
Một chút cô đơn, khi làm việc bổn phận, với những vui buồn, với những trái ý hay hợp ý với anh chị em, với một chút cô đơn khi yếu đuối và sai lỗi trong ngày sống. Để rồi khi đêm về nhẹ nhàng vắng lặng với sự hiện diện ẩn mình của Thiên Chúa là Chúa lòng mình, với một chút ấm áp tình Mẹ hiền của Mẹ Maria cùng với những trao đổi âm thầm riêng tư với Thầy chí thánh. Cũng có một khoảng lặng của sự cô đơn giữa ta với ta, giữa cái ta của bên ngoài và cái mình của cõi bên trong.
Một chút cô đơn, khi mỗi sáng thức dậy thật sớm đang khi mọi người vẫn còn đang yên giấc ngủ. Ngày nào cũng giống ngày nào, cũng công việc đó thời gian đó. Thoáng nhìn đã thấy chán rồi! Thế đó, có một chút cô đơn, nhưng lòng tràn đầy niềm an ủi khi nhớ lại lời của Thầy Giêsu nói với các môn đệ:
“Này đến giờ -và giờ ấy đã đến rồi- anh em sẽ bị phân tán mỗi người mỗi ngả và để Thầy cô độc một mình. Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy. Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian”. (Ga 16, 29-33)
Con tin có Chúa luôn đồng hành với con, thế là đủ. Lòng tự nhủ thế!
Một chút cô đơn đâu phải đời tu mới có, đời gia đình cũng thế, sống độc thân cũng thế luôn có mặt của một chút cô đơn. Đôi khi, một chút cô đơn là cầu nối mọi người gần nhau hơn, khi cả hai phía đã hiểu nhưng không biết phải kết nối cách nào. Một chút cô đơn như thế cũng dễ thương và đáng quý!
Như thế đó, một chút cô đơn, mà thực ra cũng không còn cô đơn. Có lẽ đó là nét đẹp là điểm nhấn của cuộc sống bằng tất cả tình yêu mến. Một chút cô đơn tựa như những dấu lặng trong bản nhạc. Dấu lặng thật cần và thật quý. Nhờ những dấu lặng ấy mà bản nhạc trở nên thu hút người nghe có lúc hân hoan, có lúc trầm lắng. Nhờ dấu lặng một chút cô đơn, mà tôi cảm nhận được cái tuyệt diệu của bản nhạc cuộc đời rằng tôi không còn cô đơn khi tôi có Chúa …
LỮ KHÁCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét