Phố thị nhộn nhịp xa hoa, nhiều mối quan hệ được kết nối, một cuộc sống mới được mở ra. Chúng ta cứ lao vào mà quên mất sự ngóng chờ của ba mẹ, những cuộc gọi về nhà cứ thưa dần trong khi đó, ngày nào chúng ta cũng có thể gọi để tám chuyện với bạn bè hàng giờ. Những kỳ nghỉ lễ, cuối tuần, bạn có thể vi vu khám phá mọi ngỏ ngách của trái đất này, vui vẻ hạnh phúc bên tình yêu bạn bè, có khi nào trong đầu các bạn thoáng nghĩ,ngày lễ phải về ăn bữa cơm cùng bố mẹ.
Cuộc sống này ồn ào và tấp nập quá! Mỗi phút giây điều là ta bận rộn. Giữa dòng đời xô bồ đó, đôi lúc con người ta cũng cần những khoảng lặng, cần một chút thời gian để sống chậm lại, để cuộc đời không bị nhuốm màu của cuộc sống, không bị cuốn theo cái xã hội đầy rẫy những bon chen, toan tính kia. Đến một ngày khi mỏi gối chùn chân, đồng tiền chi phối tất cả, mọi thứ muốn có được phải có điều kiện kể cả tình yêu, công việc thì không như ý muốn...bạn sẽ thèm được trở về nơi ây- nơi chúng ta còn nhỏ... chúng ta nhìn mọi thứ như nhau và yêu thương mọi thứ bằng một tình cảm bình đẳng.
Hãy về thăm nhà khi bạn biết rằng, thời gian không chờ đợi ông bà, bố mẹ chúng ta.Bạn đổ lỗi cho đường xa, nhưng bạn vẫn với lũ bạn đi mấy trăm cây để đặt chân đến những vùng biển xanh cát trắng ấy, bạn đổ lỗi cho tiền bạc eo hẹp, thế nhưng bạn vẫn bỏ ra cả đống tiền để mua những gì mình thích hay cho những buổi liên hoan, tụ tập. Bạn đổ lỗi cho việc học tập bận rộn, nhưng việc đó có thể sắp xếp mà. Và cũng đừng đổ lỗi tất cả cho tuổi trẻ...ừ thì tuổi trẻ, bạn muốn rất nhiều điều một tuổi trẻ muốn. Bạn khao khát được khám phá mọi nơi, khao khát được chinh phục những con đường, đỉnh núi, khao khát được vi vu du lịch cùng bạn bè...vì bạn biết tuổi trẻ này ngắn lắm, nếu không xách balo lên và đi thì sẽ phí hoài tuổi trẻ. Tuổi trẻ chỉ có một lần, ai mà chẳng mong muốn cháy hết mình với cái tuổi trẻ ấy, nhưng gia đình cũng chỉ có một mà thôi. Sau này, bạn có thể thực hiện những điều mà tuổi trẻ chưa kịp làm nhưng bạn không bao giờ lấy lại được thời gian ở bên bố mẹ; vì mỗi ngày chúng ta lớn lên, cũng có nghĩa là khoảng thời gian bên cha mẹ ngắn hơn một chút. Tôi biết, bạn tiếc nuối vì có những điều chỉ có tuổi trẻ mới có thể làm được vì cuộc đời này là một chuỗi những điều tiếc nuối mà. Nhưng đến một lúc nào đó, bạn sẽ hiểu được điều nuối tiếc lớn nhất không phải là bạn đã bỏ lỡ những gì ở tuổi trẻ mà là bạn đã mất đi bao nhiêu khoảng thời gian ở bên gia đình, bố mẹ; dẫu rằng bạn có muốn bù đắp thế nào thì cũng không được vì bố mẹ đâu thể ở cũng chúng ra mãi mãi.
Hãy để tuổi trẻ sống như những cuộc hành trình: Biết đi là biết nhớ, biết về là biết yêu, biết đi là biết quý, biết gìn giữ những điều mình đang có! Và biết quay về nơi có những người luôn đợi ta, yêu thương ta vô điều kiện. Bàn chân tôi nói rằng…“Hạnh phúc là có những nơi để đi và một nơi để quay về…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét