Trong tác phẩm “Cốt tủy của đạo Phật”, thiền sư Suzuki đã viết
một câu thật chí lý: “Ta chỉ thật là ta khi nào ta tắm”. Câu nói đơn sơ,
giản dị nhưng thật thâm thúy. Khi ta tắm, mũ cao áo rộng cũng phải cởi bỏ, phấn
son trang điểm giả tạo cũng trôi mất hết, chức cao danh vọng cũng không gắn liền
với thân xác ta, quyền uy sức mạnh lúc đó cũng không dám phô bày cho ai. Lúc đó
ta mới nhận ra ta thật là ta, một người tầm thường trơ trụi như bất cứ một người
trần trụi tầm thường nào khác trên cõi đời ô trọc phù du này.
Thế nhưng, trong xã hội hôm nay, có mấy người đã nhận ra được
chân lý sâu sắc mà thâm thúy của thiền sư Suzuki đã trình bày trên đây. Chung
quanh ta biết bao người đã nhờ may mắn có được mũ cao áo rộng lại cứ luôn tâm
niệm rằng chúng sẽ vĩnh viễn theo họ suốt đời. Biết bao người tưởng rằng phấn son
trang điểm không bao giờ trôi theo tuổi tác và mãi mãi che lấp những khuyết điểm
của họ. Nhưng cuộc đời đâu có mãi mãi như họ tưởng! cuộc sống có bao giờ mãi mãi
chiều theo ai.
Khiêm tốn để nhận rõ mình và trong thinh lặng để trở về với
chính mình, thay đổi chính mình, ta mới cách mạng được bản thân ta. Ta mới không
phung phí quãng đời đã qua của ta. Chỉ trong thinh lặng và tự hạ, ta mới khám phá
được thân phận hư vô, tầm thường, trơ trụi của ta. Không có gì để tự hào mà có
vạn lý do để tự hạ. Ta không thể nào thay đổi được chính mình nếu không biết sống
khiêm tốn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét