Người ta hỏi: Em bình thường phải không?
Trước tình đời, cõi lòng chẳng rung động?
Chọn tình Chúa, tình dâng hiến vui sống
Ngài với em tựa như bóng với hình
Vâng,
Chỉ đơn giản em thích những lời kinh
Những phút giây dấn thân mình phục vụ
Thích trải nghiệm một hành trình phong phú
Thay lớp áo đã cũ ở nơi mình
Nghe người hỏi, em có lúc lặng thinh
Và thi thoảng giật mình mà không hiểu
Em muốn tu, nhưng... một mặt thấy thiếu
Cũng muốn được muôn kiểu của thế trần
Em là người bình thường? Em: Dạ, vâng
Chọn dâng hiến, em cần học từ bỏ
Buông trần đời, theo Chúa, tuy rất khó
Nhưng...bên em, có Chúa, em an lòng
Nên,
Đời hỏi em: người bình thường phải không?
Em bền chí, vững lòng, thưa: dạ, có
Là một người bình thường và bé nhỏ
Nhưng can đảm thế đó, theo Chân Ngài.
Tôi,
Chúc cho em hiện tại và tương lai
Luôn trọn vẹn đường dài của tận hiến
Để ai hỏi, em tự hào hãnh diện
Em là một chiến sĩ của riêng Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét