Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Mình chia tay em nhé!

Chiếc đèn ngủ lại trở nên hữu dụng không phải khi người ta nhìn ngắn nó mà là khi nó bị người ta lãng quên, khi nó có thể đưa người ta vào giấc ngủ yên bình. Hình ảnh thật đẹp, nó gợi nhớ tâm tình "Tự hủy" của Thầy Chí Thánh. Mỗi tu sĩ cũng cần chấp nhận mọi người quên đi, để cho Chúa được nhớ đến.
Mình chia tay em nhé!
Chia tay chỉ đơn giản là ta xa nhau thôi.  Anh và em sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Trong tương lai, có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng với tư cách khác, với một bộ mặt khác. Chia tay nghĩa là từ đây, đôi bàn tay ta không còn đan quyện vào nhau nữa, đôi bàn chân ta không còn sánh bước cùng nhau nữa, bao lời ngọt ngào xin đưa về quá khứ, những kỷ niệm sẽ trở thành dĩ vãng xa xưa.
Những ngày tháng qua, đôi ta đã hạnh phúc biết mấy. Những con đường thân thuộc dường như vẫn còn in đậm dấu chân yêu. Chiếc ghế đá kia vẫn còn phảng phất mùi hương nồng dấu ái. Chính em là người đã cho anh biết thế nào là mùi vị của tình yêu. Chính em là người đã sưởi ấm con tim anh khi cái giá lạnh của cuộc đời ập đến. Nhờ có em, anh hiểu thế nào là hạnh phúc Thiên Đường, là khoảnh khắc thần tiên, là bồng lai tại thế. Từ ngày yêu em, anh ngỡ rằng mình đã tìm được trọn vẹn hạnh phúc cho sự hiện hữu của mình. Anh không giấu lòng rằng đã không biết bao nhiêu lần anh cầu mong cho chuyện tình của chúng ta được sinh hoa kết trái, cho anh và em mãi mãi yêu nhau, cùng nhau đi đến đoạn cuối của cuộc hành trình dương thế.
Nhưng em ơi, mình chia tay nhau nhé!
Dẫu biết rằng sẽ buồn, dẫu biết chắc sẽ đau, nhưng anh nghĩ là anh không còn chọn lựa nào khác. Đoạn đường chung của đôi ta chắc có lẽ chỉ đến được đây thôi. Tình cảm anh dành cho em là thực lòng, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó chưa đủ trong anh, con tim anh vẫn còn chút gì thiếu thiếu. Anh có cảm giác mình được mời gọi để hướng sang một ngả rẽ khác, một con đường nhỏ và hẹp hơn, một con đường chẳng mấy ai đi, một con đường phủ đầy chông gai và thách đố.
Trong những phút thinh lặng của cõi lòng, hình ảnh Giêsu cứ bừng dậy trong anh, làm anh sôi sục những tâm tình khó tả. Hình ảnh ấy làm anh bồi hồi, xao xuyến và thúc bách anh vươn đến một lối sống khác, kết hợp với điều siêu nhiên. Anh có cảm giác mình sinh ra là để lan tỏa tình yêu đến cho mọi người chứ không phải chỉ một người duy nhất. Mái ấm của anh là cả một vùng trời bao la chứ không phải chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ. Niềm vui của anh là nhìn thấy mọi con người hạnh phúc chứ không phải chỉ riêng em. Một tâm tình rất lạ, nhưng lại là điều rất thật xảy đến trong chính con người anh lúc này!
Anh chẳng dám nghĩ rằng mình sẽ làm được gì cho thế giới. Nhưng kỳ thực là còn có rất nhiều người đang cần một bàn tay, một bàn tay vô vị lợi và hoàn toàn thanh thoát. Còn có rất nhiều “con chiên không người chăn dắt”, nơi những trại cô nhi, nơi viện dưỡng lão, nhà tế bần, khu tị nạn… Anh thấy con tim mình thổn thức khi đối diện với những tiếng kêu van không lời của những con người ấy. Còn biết bao nhiêu con người chưa nhận biết tình yêu của Đấng Tối Cao, nên đời sống của họ còn lần mò trong tối tăm, hay nhạt nhòa chẳng có gì đậm chất. Anh cảm thấy mình được mời gọi để trao hiến trọn cả cuộc đời cho những con người ấy, lấy chính mình làm lời chứng cho một Tình Yêu Siêu Nhiên mà anh đã cảm nghiệm từ trong trái tim nhỏ bé của anh.
Mọi loài đều được mời gọi để hướng đến giá trị mà Tạo Hóa dành cho nó. Có những điều trở nên giá trị khi ngày càng lớn lên. Nhưng cũng có những điều trở nên giá trị khi phải tự hủy mình đi và ngày càng biến mất. Một chiếc bánh mì sẽ không bao giờ trở thành lương thực đúng nghĩa khi nó không được bị bẻ ra và được người khác ăn. Một cây nến sẽ trở nên vô dụng nếu nó không chịu tiêu hao để thắp lên ngọn lửa. Chiếc đèn sẽ hạnh phúc biết mấy khi nó sáng lên và được người ta chiêm ngắm, nhưng chiếc đèn ngủ lại trở nên hữu dụng không phải khi người ta nhìn ngắm nó mà là khi nó bị người ta lãng quên, khi nó có thể đưa người ta vào giấc ngủ yên bình. Có lẽ cuộc đời anh là như thế! Nghe có vẻ hơi bi thương, nhưng thật sự, đó là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vì được cống hiến và trao ban. Hạnh phúc vì người ta được hạnh phúc.
Ta chia tay nhau không phải là ta hết yêu nhau, nhưng là vì hai chúng ta không thể cùng bước với nhau trên cùng một con đường nữa. Lý tưởng mà Tạo Hóa dành cho anh mời gọi anh hãy thánh hóa tình yêu này, biến nó trở nên như ngọn đèn chiếu tỏa khắp cõi nhân gian. Còn em, em hãy cứ mạnh dạn bước đi trên lộ trình của mình. Anh tin là có một người đang chờ em phía trước để sưởi ấm con tim em. Niềm hạnh phúc của em đang đợi em ở đó. Quên anh đi nhé, rồi em sẽ thấy nơi ấy mới là chân trời của em, là nơi mà cuộc sống của em được triển nở và thăng tiến không ngừng.
Anh cảm ơn em vì tất cả, nhưng tình yêu của chúng ta, hãy là kỷ niệm thôi, em nhé!

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
(viết thay cho một người

Trên những nẻo đường thầm kín của trái tim con!


Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người

Chúa ơi !
Xin cho tim con không bị khuấy động
Mặc cho những sóng gió bất ngờ.
Xin cho tim con không tàn lụi
Vì buông theo những mối tình lầm lạc,
Nhưng luôn mãi phơi bày
Dưới ánh mắt của Chúa.
Lạy Chúa, thinh lặng nơi Chúa
Là sự bốc cháy của trái tim!
Xin Chúa hãy đến bắt kịp con
Trong đêm tối của những lời lẽ dư thừa!
Con cần biết bao sự hiện diện của Chúa
Trên những nẻo đường thầm kín của trái tim con!
Con cần biết mấy một đôi khi cảm nếm
Niềm vui khi không được ai nhận ra
Ngoại trừ chỉ mình Chúa mà thôi.
 —

God is love!

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười

Cứ ngỡ người tu không biết yêu

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười, trong nhà
Cứ ngỡ người tu không biết yêu
Sống không tình cảm sống cô liêu
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kể
Chôn đời trong kiếp sống quạnh hiu

Tu sĩ người ta cũng biết yêu
Mà không yêu một lại yêu nhiều
Sang, hèn, tốt, xấu đều yêu cả
Không biết tim này rộng bao nhiêu...?

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Viết cho bố, người con chưa bao giờ nói được chữ "yêu"...

Kết quả hình ảnh cho happy father's day


Cuộc sống ngoài kia bộn bề bon chen quá đỗi, ai ai cũng hối hả, chen chúc, vội vã để sống, cứ như thể chỉ cần chậm chân lạc mất một nhịp là đánh mất cơ hội tranh đua với người. Cứ như thế, người ta đâm ra vội vàng, vội vàng sống, vội vàng quên, vội vàng mong, vội vàng nhớ, vội vàng gặp nhau và rồi vội vàng yêu nhau...
Con cũng như họ, con hòa vào nhịp sống của họ. Vội vàng, đâm ra ngộ nhận. Ngộ nhận, đâm ra ảo tưởng. Con không nhớ mình đã đi ngang bao nhiêu cuộc đời, cũng không biết mình đã đem tình cảm phân phát cho bao nhiêu người, chỉ biết, sau mỗi lần đổ vỡ, con nhận ra mình lại vừa ảo tưởng. Ảo tưởng về cuộc đời như cổ tích, ảo tưởng về vị trí của mình.
Mãi đến bây giờ, khi con mệt nhoài đuối sức sau những thương tổn khó viết thành lời, khó gọi thành tên, ngoái đầu nhìn lại, con mới biết, không có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào, chỉ có bố là tình nhân tuyệt vời hơn tất cả. Người đàn ông nào cũng đến với con bằng nụ cười, nhưng bố đến với con bằng ánh mắt. Người đàn ông nào muốn bên con cũng bằng những lời hứa, nhưng bố luôn ở bên con bằng những khốn khổ cuộc đời. Người đàn ông nào ve vãn con cũng bằng một phần vật chất, nhưng bố thì sẵn sàng cho con cả gia sản đời mình. Người đàn ông nào cũng cần con thì có mặt, nhưng bố thì luôn xuất hiện lúc con cần. Người đàn ông nào muốn quen cũng nói yêu con thật nhiều, nhưng bố thì chỉ cần con tự cảm nhận lấy. Người đàn ông nào đến với con cũng cần đáp trả, nhưng bố thì luôn luôn cho con mà không hề thiệt hơn nhận lại.
Con buồn, bố chỉ im lặng. Con khóc, bố không làm gì. Con đau, bố cũng vụng về chẳng biết an ủi. Nhưng lúc con cần, bố không hề né tránh. Khi con thất bại, bố không hề bỏ rơi. Và dẫu con có mất tất cả, con vẫn an yên rằng luôn còn bố ở bên...
Giá như con sống chậm lại, con đã chẳng vội vàng mang trái tim dễ xúc cảm để yêu những người vốn dĩ không thuộc về. Giá như con quay đầu ngoái lại sớm hơn, con đã chằng hời hợt chạy theo những điều bất khả. Giá như con tỉnh táo một chút, con đã nhận ra điều đáng trân quý nhất là gia đình. Giá như con mạnh mẽ một chút, con đã không gục ngã trước những người đã làm tổn thương con. Và giá như con có thể yêu bố nhiều như bố đã yêu con, con sẽ biết rằng chẳng có tình nhân nào tuyệt vời hơn thế. Rồi con cũng sẽ tìm được hoàng tử của đời mình, nhưng bố mãi mãi là hoàng đế trong lòng con...

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Cậu bé Nhật và gói lương khô

Kết quả hình ảnh cho đồng cảm chia sẽ

Tối hôm động đất và sóng thần xảy ra trên đất nước Nhật (11/3/2011), một phóng viên thường trú tại Nhật được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó phân phát thực phẩm cho người bị nạn. Trong số những người rồng rắn xếp hàng có một em nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà cậu lại xếp hàng cuối cùng, sợ đến phiên của em thì chẳng còn thức ăn, anh phóng viên chạy lại hỏi thăm. Nhìn thấy cậu bé bị lạnh, anh PV cởi áo khoác trùm lên người cậu. Vô tình bao lương khô, khẩu phần ăn tối của anh bị rơi ra ngoài. Anh nhặt lên đưa cho bé và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”.
Đứa bé nhận túi lương khô, khom người cảm ơn. Tưởng cậu sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, cậu ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm, để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi quay lại xếp hàng. Ngạc nhiên vô cùng, anh phóng viên hỏi: “Tại sao con không ăn mà lại đem đặt vào đó?” Bé trả lời: “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ…!”

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

Viết cho một ngày "buồn vui vô cớ".

Tôi không ghét những ngày buồn và yêu lắm những ngày vui. Những ngày buồn cho tôi biết giá trị của những ngày vui và hãy thử nghĩ xa hơn một chút, phải chăng cuộc đời của mỗi người cũng giống như những cảm xúc trong ta vậy? Lúc thì bình yên, phẳng lặng lúc lại lắm thử thách, gian nan. Đó là những bản nhạc làm nên giai điệu của cuộc sống, và tất nhiên không một bản nhạc nào giống bản nhạc nào cả bởi cuộc đời của mỗi người thì không ai giống ai.

Một bản nhạc có thể vui hoặc buồn, nhanh hoặc chậm là tùy vào người viết ra nó nhưng có lẽ không ai muốn bản nhạc của mình cứ mãi đều đều mà không có cao trào hay điệp khúc cả. Phải đủ dũng cảm và nghị lực đối diện với những nốt trầm nhất trong bản nhạc thì ta mới có những phút giây thăng hoa cho những nốt bổng tiếp theo.
Tôi vẫn đang viết tiếp những giai điệu đầu tiên trong bản nhạc của mình, còn các bạn thì sao?
Viết cho một ngày "buồn vui vô cớ".

Liệu có bóng dáng của Philato trong cuộc đời của mỗi chúng ta không?


“Liệu có bóng dáng của Philato trong cuộc đời của mỗi chúng ta không? Khi chúng ta chứng kiến những cái ác, bất công và cái xấu trong xã hội và ta rửa tay và bảo “tôi vô can” phủ nhận trách nhiệm của mình. Liệu có bóng dáng Giuđa nơi chúng ta không khi dùng nụ hôn của tình yêu để phản bội tình yêu, nhất là trong gia đình khi vợ chồng phản bội nhau. Vì đồng tiền mà bán đứng tình cha nghĩa mẹ, vợ chồng, tình bạn,… liệu có bóng dáng Phêrô trong đời sống đức tin của chúng ta không? Khi ta có thể tuyên xưng đức tin rất hùng hồn trong nhà thờ, nhưng khi bước ra đời sống xã hội lại chối Chúa, gạt bỏ giá trị Tin Mừng chạy theo bậc thang giá trị quen thuộc của thế gian?”.
_____
Trích: Giám mục Đaminh Nguyễn Văn Mạnh

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

Cầu nguyện bằng con tim

Nhiều người, mỗi khi nghĩ đến cầu nguyện, là nghĩ ngay đến việc cầm lòng cầm trí! Nếu cần, phải bịt tai nhắm mắt lại để dễ mà cầm trí cầu nguyện.  Giờ cầu nguyện là giờ phải đem hết linh hồn, hết trí khôn mà suy gẫm, chiêm niệm về Chúa.  Người cầu nguyện sốt sắng phải là người quì lâu giờ trước Nhà Tạm như một pho tượng đá, có bị muỗi đốt cũng không được vỗ!
Ôi! Nếu thế, cầu nguyện trở thành một hình phạt! Và giờ cầu nguyện trở thành giờ của trí óc, bóp đầu, nặn trán, tâp trung tư tưởng, bắt trí khôn phải suy nghĩ những chuyện cao xa chứ không phải là giờ của con tim, của tiếng lòng thổn thức dâng lên Chúa!
Có người nghĩ rằng cầu nguyện tức là xin ơn.  Bởi thế khi cầu nguyện là xin đủ mọi thứ, hết mọi ơn: Xin ơn cho ông này bà nọ, cậu ấy cô kia.  Càng xin nhiều càng tốt, vì xin nhiều tức là thương Chúa nhiều, là cầu nguyện nhiều.  Như vậy giờ cầu nguyện cũng là giờ vận dụng trí khôn để nhớ ra, hoặc nghĩ ra những gì mình có thể xin được! Và cũng là giờ lải nhải kể lể tràng giang đại hải đủ mọi loại nhu cầu, phần hồn cũng như phần xác; đủ mọi thứ ơn, thiêng liêng cũng như xác thịt!  Ôi, thật tội nghiệp cho Chúa quá!  Cứ phải nghe những lời lảm nhảm vô tâm vô tình ấy! Thật ra, cũng như tạ ơn, xin ơn chỉ là một phần của cầu nguyện, để nói lên tấm lòng mình tin cậy và yêu mến Thiên Chúa.
Cha Arupe kể lại một câu chuyện mà cha đã gặp, khi cha hoạt động mục vụ truyền giáo tại Nhật Bản:
Có một thiếu nữ kia, quì gối chăm chú thật lâu giờ, thân thể hầu như bất động trước Nhà Tạm Chúa.  Khi đến thánh đường, cô ta bỏ dép ra đi chân không, và hình như đã quen từ thủa nhỏ, cô ta đi lướt nhẹ không gây một tiếng động nào, tiến đến thật gần Nhà Tạm Chúa hết sức có thể được.  Rồi với lòng tôn kính, cô ta phục xuống trước Nhà Tạm, và quì như thế thật lâu, không nhúc nhích.
Một ngày nọ chúng tôi gặp nhau khi cô ta bước chân ra khỏi thánh đường.  Thế rồi chúng tôi bắt đầu câu chuyện.  Từng chút từng chút một, tôi hướng câu chuyện về đề tài viếng Chúa Thánh Thể.  Rồi tình cờ, buột miệng tôi hỏi cô ta:
- Con cầu xin những gì mà lâu giờ trước Nhà Tạm thế?”
Tôi nghĩ bụng chắc sẽ được nghe cô ta trả lời sốt sáng lắm, nhưng không một chút do dự như đã có ý định trước, cô ta đáp:
- Con có cầu xin gì đâu!
- Ủa, không cầu xin gì à?
Rồi từng chút, từng chút tôi dò hỏi thêm:
- Con không cầu xin gì? Thế mà có thể quì lâu như thế được trước Nhà Tạm sao?
“Tôi thấy rõ là những câu hỏi tò mò của tôi làm cho cô ta có vẻ bối rối lắm.  Thế rồi buột miệng như không hề có ý định trước, cô ta đáp:
- Cha hỏi con là, con làm gì, xin gì trước mặt Chúa Giêsu à? ừ nhỉ, ... con, ... con chỉ muốn ở bên cạnh Ngài thôi!
- Vâng, tôi hiểu rồi!
Thế rồi một cách thầm lặng và từ tốn cô ta ra về.  Cứ như những người thiển cẩn xét đoán thì cô này chẳng có cầu nguyện gì hết.  Nhưng thực tế không phải là cô ta đã không cầu nguyện gì.  Là bởi vì, trong ngôn ngữ giới hạn của mnh, cô ta đã ôm trọn lấy hết thảy mọi chân lý! y là những giây phút lặng thinh quỳ trước Nhà Tạm Chúa.
Ôi thân tình xiết bao! Ôi tình thân tha thiết dường nào, chẳng xin mà cũng chẳng muốn nhận gì! Chỉ ước được ở với Ngài, ở bên cạnh Ngài thôi!


Thứ Năm, 8 tháng 6, 2017

Sẽ ra sao nếu yêu phải một anh chàng "siêu thực tế" như thế này?

1. - Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?
- Thế đứa nào đi làm kiếm tiền?

2. - Anh có bận không?
- Có!
- Bận gì?
- Thở!

3. - Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được.
- Chị ơi, cho 2 bát cháo lòng!

4. - Em nhìn xem trong mắt anh có gì?
- ... Bóng em!
- Có con bọ vừa bay vào mắt con xong mẹ ạ!

love funny

5. - Sao anh cứ nhìn em mãi thế?
- Trên mặt em có dính hội cơm.

6. - Đừng bao giờ rời xa em nhé!
- Kể cả lúc đi vệ sinh à?

7. - Hôm qua có người chê em xấu!
- Giờ vẫn còn người thành thật như vậy à?

8. - Em có thích chiếc váy này không?
- Dạ, có ạ!
- Ở nhà anh có cái áo màu y như vậy đấy!

9. - Trông em xinh thế!
- Hì, anh cứ đùa!
- Uầy, thông minh ghê!

10. - Em có muốn làm mặt trăng bé nhỏ của anh không?
- Có ạ!
- Thế giờ đang là ban ngày, em xuất hiện làm gì?

11. - Hi anh, lâu quá rồi mình không gặp!
- Ồ, em vẫn còn sống à?

12. - Em cho phép anh thích em!
- Ông vả cho lệch hàm giờ...

13. - Cần lắm một vòng tay...
- 35k/đôi em nhé!

14. - Em muốn ôm anh!
- Ba hôm rồi anh chưa tắm đấy!

15. - Anh có giấy ăn không?
- Anh có giấy đây!
- Cho em x...
- Nhưng ăn được không thì anh không biết!

16. - Em có lạnh không?
- Em không!
- Thế cho anh mượn cái áo khoác!

17. - Nếu anh không bỏ game, coi như chúng mình chưa từng quen nhau!
- Cô là ai?

Theo FB Ngôn Tình Family

Đừng mải mê theo nút like nữa, cuộc đời này chỉ có một mà thôi


Bắt đầu một ngày của bạn như thế nào?


Tôi vẫn đến công ty vào 8h30 sáng và như thường lệ thói quen đầu tiên của tôi khi mở máy tính chính là truy cập vào các trang mạng xã hội. Việc này chiếm khoảng 1 giờ, và đến tận 9h30 tôi mới bắt đầu công việc. Có vẻ như quá muộn rồi chăng?



Và 12h, đó là giờ nghỉ trưa, tôi lại tiếp tục với những nút like, share và comment trên mạng xã hội. Thậm chí hầu như tôi chẳng có một hành động gì trên đó thì vẫn mở nó ra như một thói quen.



Tối đến, sau khi ăn tối xong, tôi thường online từ 8 giờ tối đến 12 giờ đêm. Và tôi nghĩ điều này không chỉ riêng mình tôi mà hầu hết mọi người đều như vậy.



Hình như tôi đã quá lạm dụng thời gian cho mạng xã hội chăng?



Tôi từng nghĩ và biện minh rằng khi người ta phát minh ra một điều mới và được xã hội đón nhận, đó chính là sự phát triển và chúng ta không ai muốn tụt hậu với xã hội cả. Ai cũng trải qua điều đó, nhưng hình như mạng xã hội khiến tôi mải mê nhiều hơn tôi vẫn nghĩ.


Đừng mải mê theo nút like nữa, cuộc đời này chỉ có một mà thôi


Các chia sẻ, số lượng like, số lượng bạn bè lên đến hàng nghìn bạn, có những người tôi chưa hề gặp, chưa hề biết đó là ai nhưng tôi muốn có nhiều bạn bè. Và với mấy nghìn bạn bè đó, tôi lại chẳng thể nói chuyện thân thiết như một người bạn thật sự. Để bắt đầu một câu chuyện sẽ mất quá nhiều thời gian giải thích và tìm hiểu họ. Và tôi thì chẳng mấy quan tâm đến điều đó. Thế nhưng số lượng bạn bè vẫn tăng lên không ngừng cho đến một ngày, khi tôi cảm thấy cô đơn và đau khổ vì những tổn thương tôi vừa trải qua thì lại chẳng thể nào chia sẻ cùng ai. Tôi lại online Facebook và viết một dòng trạng thái buồn. Có lẽ khi làm điều đó, tôi mong chờ những lời hỏi an, động viên. Và điều tôi nhận được là vài ba cái like, không một lời quan tâm. Tôi hiểu rằng mình chẳng là gì trong thế giới ấy cả. Những người bạn ấy cũng chẳng biết tôi, chẳng hiểu tôi buồn phiền vì điều gì, rằng tôi chỉ là một người bạn vu vơ trên mạng xã hội mà thôi.

Nhìn lại danh sách bạn bè của mình, tôi còn không nhận ra họ. Những người xa lạ lướt qua nhanh khiến tôi hoang mang. Đó là tất cả những gì tôi có của tuổi trẻ ư? Vài nghìn bạn bè trên Facebook mà chẳng có nổi một người quan tâm? Tuổi trẻ ấy tôi dành thời gian để dạo chơi và lướt qua họ mà chẳng biết họ là ai, từ đâu tới và người như thế nào?

Và hôm nay, khi tôi đang cô đơn tột cùng, tôi quyết định tắt mạng xã hội đi và đối diện với nỗi buồn ấy.

Tháng ba và những cơn mưa phùn mờ trời mờ đất đến, thời tiết ẩm ương khiến con người ta dễ cô đơn hơn. Tôi mải mê trên thế giới ảo nhộn nhịp và đông đúc ấy, vài ba người đi ngang like dạo một vài hình ảnh của tôi, nhưng hiển nhiên chẳng ai hỏi han tôi rằng tôi đang buồn, đang vui hay đang cô đơn. Đông đúc là thế, nhộn nhịp là thế mà chẳng đủ hơi ấm để sưởi ấm một trái tim lạnh.

Mưa phùn lành lạnh và tôi bị hành hạ bởi cơn ốm liên miên. Mệt mỏi và cô đơn, tôi đăng một dòng trạng thái lên Facebook. Và mọi thứ vẫn như cũ, một ngày, hai ngày thậm chí tất cả những gì tôi nhận được không phải là lời hỏi han hay cú điện thoại thăm hỏi mà hờ hững như nó chẳng hề tồn tại ở đó. Có lẽ vốn dĩ đó là thế giới ảo, là nơi chỉ dừng lại ở nút like máy móc và vô cảm mà chẳng còn chút hơi ấm của con người.


Đừng mải mê theo nút like nữa, cuộc đời này chỉ có một mà thôi




Tôi quyết định dừng tất cả những hành động ở đó, nơi khiến tôi mê mải để trở về với cuộc sống thực tại của mình. Có lẽ tuổi trẻ nên một lần nông nổi và sống theo sở thích của mình, nhưng cũng cần biết rằng chúng đang ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn như thế nào. Còn tôi, những nút like ấy khiến tôi chẳng còn thời gian để chăm chút chính mình, để yêu chính mình như tôi vẫn thế. Và rồi mấy nghìn bạn bè ấy cũng chẳng phải là những mối quan hệ rõ ràng hay vốn dĩ nó chỉ tính ở mạng xã hội mà thôi.

Cuộc đời chúng ta chỉ có một lần và chỉ sống với một tuổi trẻ, đừng cố đuổi theo những gì ảo mộng và biến mình trở nên vô cảm hờ hững như một cái máy. Tuổi trẻ ta có đam mê để theo đuổi, có sức khỏe để thực hiện đam mê đó, có thời gian để trải nghiệm và sửa chữa những điều còn nuối tiếc. Thế nên đừng mải mê theo những nút like ấy nữa mà hãy sống cuộc đời thật của mình đi nhé.
© Jun (Đoàn Hòa) – blogradio.vn

Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Yêu biết mấy những tháng năm học trò!

Có thể cuộc sống còn nhiều vất vả với những lo toan bộn bề, nhưng tôi tin kỉ niệm về những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ sẽ còn đọng mãi trong tim mỗi chúng ta, những ai đã đi qua những tháng ngày học trò với những nốt buồn vui trầm bổng.

Nước mắt ngày chia tay của teen Trần Đại Nghĩa
Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những buổi đi chơi dã ngoại ngày xưa. Tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng.
Mái trường xưa vẫn thế, hàng phượng vĩ vẫn sẽ làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, tiếng gọi "Thầy ơi, cô ơi"vẫn sẽ bật ra từ của miệng của những đứa trẻ, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn làm náo loạn cả một góc sân trường......Tất cả, chúng ta đều có thể hồi ức còn lại:
"12 năm, niềm vui nỗi buồn
Đọng lại, trên khóe mắt...cay cay...!"
Nước mắt ngày chia tay của teen Trần Đại Nghĩa
"Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Hồi hộp đưa - hồi hộp đợi… chợt thở phào."


Nước mắt ngày chia tay của teen Trần Đại Nghĩa



Nước mắt ngày chia tay của teen Trần Đại Nghĩa



Chẳng con đường nào rực rỡ trải hoa

Mà ko làm bàn chân rớm máu
Gió vẫn hát trên lối mòn yêu dấu
Vẫy gọi bạn tiến bước tới tương lai


Cuộc sống là một hành trình dài

Của khát khao và bao điều cần khám phá
Sau mỗi lần khó khăn, vấp ngã
Hãy cứ tin vào nghị lực chính mình..

Nước mắt ngày chia tay của teen Trần Đại Nghĩa


Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm 1 lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết hình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy chứ?
________
P/s
(Bài viết có sử dụng hình ảnh của trường THPT Trần Đại Nghĩa, TP HCM và tư liệu của đồng nghiệp)

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2017

Không hối hận – Ngài ơi! Không hối hận


Có bao giờ lòng con thắm nỗi sầu
Khi tuổi xuân trôi mau theo ngày tháng…
Có bao giờ con cảm thấy buồn chán
Khi theo ta chẳng có được ngày vui

Có bao giờ lòng con muốn rút lui
Để đi tìm - niềm vui giữa cuộc đời
Để rồi con sẽ thốt lên một lời
Con Ân Hận Vì Một Đời Theo Ta???
Giêsu ơi! dẫu sớm trưa chiều tà
Thì con đây … vẫn mãi là con đấy
Dẫu đôi khi lòng con đây cảm thấy
Bao tủi sầu … bao cay đắng Ngài ơi!
Dẫu mắt con dòng lệ sầu tuôn rơi
Con vẫn không – không buông lời thất vọng
Dấu đời con – còn quá nhiều khoảng trống
Nhưng nguyện lòng mãi vui sống Ngài ơi!
Và lòng cong nguyện giữ trọn một đời
Không nuối tiếc, không thụt lùi quay lại.
Dẫu tuổI xuân theo tháng ngày trôi mãi
Thì con vẫn – không dừng lại oán than
Và lòng con - quyết không sợ gian nan
Khi bên con có biết bao bạn đường
Khi bên con có biết bao tình thương
Tình bạn bè – Tình Ngài thương trao tặng
Không hối hận – Ngài ơi! Không hối hận
Khi con là –là một Giáo Lý Viên
Khi con là - một Nữ Tu dịu hiền
Là linh mục - trọn đời xin dâng hiến!

Cà phê - gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn.

Trong hình ảnh có thể có: đồ uống
Có người đã nhận xét về café bằng một lối so sánh rất hay “Cà phê không phải là cái thú thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ bạo liệt như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc nhiều dấu lặng".

Cà phê từ đó trở thành món ngon cho tâm hồn mỗi người. Người tìm đến cà phê khi có nhiều trăn trở tâm sự. Người tìm đến khi cần cảm hứng sáng tạo trong cuộc việc. Có người lại tìm đến với cà phê đơn giản như một cách thưởng thức cuộc sống...
____
Cafe tại USSH Yard.
Welcome Tháng 6 ít mây, nhiều nắng...