Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những buổi đi chơi dã ngoại ngày xưa. Tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng.
Mái trường xưa vẫn thế, hàng phượng vĩ vẫn sẽ làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, tiếng gọi "Thầy ơi, cô ơi"vẫn sẽ bật ra từ của miệng của những đứa trẻ, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn làm náo loạn cả một góc sân trường......Tất cả, chúng ta đều có thể hồi ức còn lại:
"12 năm, niềm vui nỗi buồn
Đọng lại, trên khóe mắt...cay cay...!"
"Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Hồi hộp đưa - hồi hộp đợi… chợt thở phào."
Chẳng con đường nào rực rỡ trải hoa
Mà ko làm bàn chân rớm máu
Gió vẫn hát trên lối mòn yêu dấu
Vẫy gọi bạn tiến bước tới tương lai
Cuộc sống là một hành trình dài
Của khát khao và bao điều cần khám phá
Sau mỗi lần khó khăn, vấp ngã
Hãy cứ tin vào nghị lực chính mình..
________
P/s
(Bài viết có sử dụng hình ảnh của trường THPT Trần Đại Nghĩa, TP HCM và tư liệu của đồng nghiệp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét