Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Làm sao để tĩnh lặng?

Chào các bạn,
Chúng ta đều biết tĩnh lặng là tốt, và công lực càng cao ta càng tĩnh lặng. Điều khó khăn nhất vẫn là “làm sao?”, trong khi chúng ta tranh đấu mỗi ngày, nổi nóng mối ngày, lo sợ mỗi ngày, thất vọng mỗi ngày, bực bội mỗi ngày, tuyệt vọng mỗi ngày?
Đây là tiến trình tu tập cả đời, cho nên nếu bạn thấy bạn chưa thành thì cũng đừng tuyệt vong, vì thực sự là mọi người chỉ có “tiến” chứ không có “thành”, vì chúng ta chỉ có thể tiến đến hoàn toàn chứ không bao giờ thành hoàn toàn.
1. Việc đầu tiên phải biết là tĩnh lặng là gì. Một buổi chiều nắng ấm, ngồi một mình trên sân thượng hay bên bờ sông, nhìn trời rộng mây cao, vui cùng gió mát, không nghĩ đến điều gì cả, không lo lắng điều gì cả, chỉ tận hưởng cảm giác thanh bình an lạc. Đó là tĩnh lặng.
Tất cả trạng thái khác với tĩnh lặng như thế là xung động – giận dữ, bực mình, bức xúc, buồn bã, lo sợ, căng thẳng, lạc lõng, tuyệt vọng, đau đớn, cô đơn, chán đời, ghen ghét, ganh tị… Và nếu bạn nói, “Ối giời ơi, em có tất cả những thứ này mỗi ngày”, thì… chào mừng các bạn đã nhận ra chúng ta cùng hội cùng thuyền.
Có một điều là, nhiều người tưởng rằng có tất cả những xung động này là chuyện đương nhiên của con người, chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay đáng quan tâm cả. Cứ như là người chưa bao giờ đến trường nghĩ rằng con người sinh ra tự nhiên là chỉ ăn, ngủ và chăn bò, chứ chẳng lý do gì mà phải quan tâm đến học đọc, viết, toán, địa lý, lịch sử… hay người nghĩ rằng con người sinh ra thì tự nhiên đã là như thế cần gì phải tập thể thao, thể dục, võ nghệ!
Đây là vấn đề rất lớn với cái tâm của ta, bởi vì quá nhiều người trong thời đại này vẫn nghĩ rằng cứ trời sinh sao để vậy là thượng sách. Các bạn, cũng như cái thân trời sinh ra, cái tâm trời sinh ra cũng cần phải học tập tu luyện để phát triển đến mức độ khỏe mạnh hơn, thuần thục hơn. Luyện tâm không phải là xa xỉ phẩm, mà là điều bắt buộc, thường xuyên, vĩnh viễn, nếu bạn mong là bạn tiến được bước nào xa hơn là bước “tự nhiên trời sinh tôi vậy” và đời sống bạn năng động hơn, nghĩa lý hơn.
Mình vừa cố tình dùng từ “năng động” bên trên. Chúng ta nói luyện tâm là để tâm tĩnh lặng, trong khi lại nói năng động hơn, nghĩa là sao?
Cái tâm xung động nhẩy choi choi làm đủ mọi thứ lung tung hàng ngày mà ta tưởng là “năng động”, thực ra chỉ là “bị động”, bị điều khiển bởi những xung động của mình.
Tâm tĩnh lặng làm đủ mọi thứ–nói năng dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng, chiến đấu dũng mãnh—để làm cho cuộc đời tốt đẹp hơn và thế giới hòa bình hơn, bằng “chủ động” điều khiển tư duy và hành động của mình, chứ không bị cái gì điểu khiển cả. Cho nên tâm tĩnh lặng mới thực sự là “năng động”.
2. Khi chúng ta đã biết tâm tĩnh lặng là gì, và xung động là gì, thì bước kế tiếp đương nhiên là làm giảm những lúc xung động và tăng những lúc tĩnh lặng. Và đây là luyện tập cả đời.
Mọi trường phái tâm linh, với kinh sách vạn quyển, mô tả hàng nghìn pháp môn luyện tập, cũng chỉ là để giúp người ta bỏ tâm xung động và giữ tâm tĩnh lặng. Tất cả các pháp môn đó, tựu trung cũng chỉ nhắm vào một điểm “bỏ cái tôi đi”. Cái tôi của chúng ta càng nhỏ, ta càng tĩnh lặng. Bỏ được cái tôi hoàn toàn thì ta tĩnh lặng hoàn toàn.
Thiền, cầu nguyện, tụng kinh, ăn chay, hãm mình… tất cả cũng là để chúng ta tập bỏ cái tôi. Tức là khiêm tốn.
Khiêm tốn là nhìn mọi người cũng như mình. Mình không khác ai cả, không ai khác mình cả. Mọi người đều như nhau. Đây gọi là tâm bình đẳng hay tâm không phân biệt của nhà Phật.
Nhìn tất cả mọi người đều như nhau đòi hỏi một tư duy rất bình đẳng, nhìn mọi người đều như mình: Hắn nói dối, mình cũng đã nói dối. Hắn kiêu căng, mình cũng có lúc kiêu căng. Hắn dốt, mình cũng dốt nhiều khi, trong nhiều điều. Hắn tham lam, mình cũng đã có lúc tham lam… Nói chung là thấy ai có bất kì khuyết điểm gì, mình cũng tự nhắc “tội nghiệp, mọi người chúng ta đều yếu kém như thế.”
Nếu ai làm gì ta thấy là yếu kém, ta cũng tự bảo “tội nghiệp, mọi người chúng ta đều yếu kém như thế”, và nếu ta làm thế thường trực, bất kì mỗi khi thấy hoặc nghĩ về điều gì yếu kém ai đó làm, thì chẳng bao lâu ta sẽ có được tâm bình đẳng vững chải–thương yêu tất cả mọi người với những yếu kém và đau khổ rất con người, như chính ta. Nhân ái là hệ quả tất yếu của tâm bình đẳng.
Khi thiền quán hàng ngày, quán về “tội nghiệp, mọi người chúng ta đều yếu kém”. Khi cầu nguyện hàng ngày, hãy nghĩ về “tội nghiệp, mọi người chúng con đều yếu kém” và “xin Chúa/Phật thương xót mỗi người chúng con”. Đây là các cách tốt để tu tập tâm bình đẳng này.
Khi đã có tâm bình đằng thì tự nhiên nói chuyện với ai mình cũng có nhiều từ tâm đối với họ, và mỗi khi họ làm gì đó yếu kém, kể cả xúc phạm mình, mình cũng thông cảm, tội nghiệp cho những yếu kém của họ như chính mình. Không hề còn chuyện phân biệt tốt xấu, già trẻ, chủng tộc, màu da, lớn bé.
Nhưng…
Trong liên hệ con người luôn luôn có hai yếu tố song hành: tình cảm và hành xử thực tế. Ví du: Tình cảm thì mẹ luôn thương con, dù lúc nào, dù ở đâu, dù con làm gì, luôn luôn. Nhưng hành xử thì tùy theo lúc: Khi nói ngọt, khi khen thưởng, khi xử phạt…
Tất cả các hành xử khác nhau này đều đặt trên căn bản mẹ thương con.
Tình cảm là từ tâm ta đã có với tất cả mọi người khi ta có tâm bình đẳng.
Nhưng hành xử thì tùy trường hợp, người đang ăn trộm nhà mình, hay người đang mang quà tặng mình, có thể đòi hỏi các phản ứng khác nhau–như là, bảo vệ an ninh cho gia đình con cái mình… Hành xử thế nào là do nhu cầu đòi hỏi mình lúc đó, nhưng căn bản là, tận trong lòng, mình vẫn luôn luôn “tội nghiệp, hắn cũng có những yếu kém con người như mình.”
Một người thẩm phán phải ra những bản án khác nhau cho những tù nhân khác nhau, nhưng có thể là tận trong lòng ông ta vẫn “tội nghiệp, chúng hắn cũng có những yếu kém con người, như mình.”
Nếu mình có tâm bình đẳng, từ tâm thật sự với tất cả mọi người như nhau, thì dù thực tế đòi hỏi mình hành xử cách nào, chắc chắn là các hành xử đó của mình sẽ có từ tâm náu mình trong đó.
Khiêm tốn và nhân ái (hay từ tâm) đưa đến tâm tĩnh lặng. Càng khiêm tốn và nhân ái ta càng tĩnh lặng. Và vì chúng ta phải nói chuyện hàng ngày, nói thành thật hỗ trợ khiêm tốn và nhân ái. Ta không thể khiêm tốn và nhân ái nếu nói không thành thật mỗi ngày. Bộ ba khiêm tốn, nhân ái, thành thật tạo tâm tĩnh lặng.
Luyện tập khiêm tốn, nhân ái, thành thật mỗi ngày là thể dục hàng ngày cho tâm tĩnh lặng.
Vấn đề luyện tập không phải là khó. Mà là (1) bắt đầu và (2) không bao giờ ngừng.
Chúc các bạn một ngày tĩnh lặng

30 câu nói thâm thúy của người Do Thái

Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ.
Nếu không học tập, cho dù đi vạn dặm đường xa thì mãi vẫn chỉ là người đưa thư mà thôi.
Trên đời có 3 thứ không thể bị ai cướp mất: Đầu tiên là thức ăn đã vào trong dạ dày, hai là ước mơ đã ở trong lòng, ba là những kiến thức đã học trong đầu.

Một người chỉ ra sai sót của bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn; một người luôn luôn ca ngợi bạn chưa hẳn đã là bạn của bạn.
Khi bạn khóc vì không có giày để đi, hãy nhìn những người không có chân.
Đừng sợ đi chậm. Chỉ sợ đứng yên.
Bông lúa càng nhiều hạt, đầu nó càng rủ xuống. Người giỏi thường hay khiêm tốn.
Phần lớn người ta thất bại không phải do họ không có khả năng, mà là vì ý chí không kiên định.
Ai cũng than vãn thiếu tiền, nhưng chả ai than thở thiếu trí khôn cả!
Đừng nói gì trừ khi bạn đã học được cách im lặng.
Một hành trình ngàn dặm cũng chỉ khởi đầu từ bước đi đầu tiên.
Nếu bạn bị vấp ngã, điều đó chưa chắc có nghĩa bạn đang đi sai đường.
Không có tình huống vô vọng, chỉ có giải pháp không chính xác.
Luôn luôn nhìn vào mặt tươi sáng của sự vật. Nếu không thấy, hãy đánh bóng cho đến khi nó tỏa sáng.
Đừng sợ rằng bạn không biết một cái gì đó. Hãy sợ rằng bạn không chịu tìm hiểu về nó.
Một khi bạn mắc một sai lầm, điều tốt nhất bạn có thể làm là cười vào nó.
Hầu như những loại hoa có màu trắng đều rất thơm, hoa có màu sắc đẹp đẽ thường không thơm. Người cũng vậy, càng mộc mạc giản dị, càng tỏa hương thơm từ bên trong.
Một người đàn có thể ông chuyển núi bắt đầu từ việc mang đi những viên đá nhỏ.
Ngủ trên gối êm không có nghĩa có giấc mơ đẹp.
Khi bồ câu kết bạn với quạ, mặc dù cánh của nó vẫn còn màu trắng, nhưng trái tim thì dần dần chuyển sang màu đen.
Lúc nào vô công rỗi nghề thì người ta sẽ làm những việc long trời lở đất.
Cái khuy áo đầu tiên sai, cái sau cùng khó mà chữa được.
Cười là loại mĩ phẩm rẻ nhất, vận động là loại y dược rẻ nhất, chào hỏi là loại chi phí giao tiếp rẻ nhất.
Hạnh phúc chỉ đến khi cánh cửa đã được mở.
Nếu bạn thực sự tài năng, thì bạn sẽ không sợ mình kém may mắn.
Kinh nghiệm giống như một chiếc lược mà cuộc đời chỉ ban tặng sau khi chúng ta đã mất hết cả tóc.
Một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười có giá trị hơn một cung điện đầy nước mắt.
Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm.
Nếu bạn không thể xử lý những việc nhỏ, thì những việc lớn của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.
Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác, thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta. Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

Toán học và đời tu


Con lên đường theo tiếng gọi tình yêu
Bài toán khó con đi tìm đáp số
Ngài là ẩn của phương trình vô định
Căn bậc hai nối kết con đường tình.

Tiếng chuông chiều nghe vọng lại lời kinh
Nến thắp sáng lòng con luôn thao thức
Giao điểm tình, hội tụ, tim bất biến
Con đi tìm tâm điểm của đời con.

Tình Ngài tròn hình đường tròn lượng giác
Con tung , hoành như đồ thị hàm sim
Ở bên ngài đường cong liền một nét
Đời con là tiệm cận sát kề bên.

Yêu là chết là triệt tiêu tất cả
Từ bỏ mình theo thập giá Giêsu
Ngài chẳng muốn đời con hàm gián đoạn
sống khép tròn trong cộng, trừ, nhân, chia.

Ngài biết con là một niềm xác định
Sống ở trên đời như một số tự nhiên
Và lắm khi đường thẳng lại hóa xiên
Tình con đó biến thiên theo hàm số.

Nhưng tình Chúa mang hình cấp số nhân
Với công bội luôn luôn hơn một
Mãi Ngài ơi! phương trình luôn mẫu mực
Ngài là nghiệm duy nhất của đời con .

Is God silence?

"Don't say God has been silent when your bible has been closed."
🙌😭❤️

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Những cái KHÔNG của Chúa.

1. KHÔNG NÓI DỐI
 – “Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều Người đã hứa. Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được (Dt 6:18).

2. KHÔNG BỎ MẶC
 – “Này Ta ở với ngươi; ngươi đi bất cứ nơi nào, Ta sẽ giữ gìn ngươi, và Ta sẽ đưa ngươi về đất này, vì Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta hoàn thành điều Ta đã phán với ngươi” (St 28:15). Đó là lời Thiên Chúa hứa với Gia-cóp.

3. KHÔNG RUỒNG BỎ
 – “Trong cách ăn nết ở, anh em đừng có ham tiền, hãy coi những gì mình đang có là đủ, vì Thiên Chúa đã phán: Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, Ta sẽ không ruồng bỏ ngươi!  (Dt 13:5).

4. KHÔNG KHINH MIỆT
 – “Tế phẩm dâng Ngài là tâm thần tan nát, một tấm lòng tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê” (Tv 51:19).

5. KHÔNG NGỦ QUÊN
 – “Đấng gìn giữ Ít-ra-en, lẽ nào chợp mắt ngủ quên cho đành!” (Tv 121:4).

6. KHÔNG NGỪNG YÊU THƯƠNG
 – “Ta đã yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở, nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương” (Gr 31:3).

7. KHÔNG BỊ LÀM NGƠ
 – “Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, không trung loan báo việc tay Người làm” (Tv 19:2).

8. KHÔNG CHỊU NỔI TỘI LỖI
 – “Chính lỗi lầm của các ngươi đã phân cách các ngươi với Thiên Chúa các ngươi; chính tội lỗi các ngươi đã khiến Người ẩn mặt để khỏi nhìn, khỏi nghe các ngươi” (Is 59:2).

9. KHÔNG BỎ DỞ CÔNG VIỆC
 – “Đấng đã bắt đầu thực hiện nơi anh em một công việc tốt lành như thế, cũng sẽ đưa công việc đó tới chỗ hoàn thành cho đến ngày Đức Kitô Giêsu quang lâm” (Pl 1:6).

10. KHÔNG LÃNG QUÊN
 – “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ” (Is 49:15).

11. KHÔNG MỆT MỎI
– “Đức Chúa là Thiên Chúa vĩnh cửu, là Đấng sáng tạo toàn cõi đất. Người không mệt mỏi, chẳng nhọc nhằn, trí thông minh của Người khôn dò thấu” (Is 40:28).

12. KHÔNG TẠO NÊN NGƯỜI THUA CUỘC
 – “Tạ ơn Thiên Chúa, Đấng hằng cho chúng tôi tham dự cuộc khải hoàn trong Đức Kitô, tạ ơn Người là Đấng đã dùng chúng tôi mà làm cho sự nhận biết Đức Kitô, như hương thơm, lan toả khắp nơi” (2 Cr 2:14).

13. KHÔNG IM LẶNG
 – “Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu” (Mt 24:35).

14. KHÔNG BẤT TOÀN
 – “Hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48).

15. KHÔNG LÀ THỨ CẤP
 – “Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta” (Xh 20:3).

16.KHÔNG THỂ PHÂN CHIA
 – “Tôi và Chúa Cha là một” (Ga 10:30).

17. KHÔNG THAY ĐỔI
 – “Chính Ta là Đức Chúa, Ta không hề thay đổi” (Mlk 3:6).

18. KHÔNG BỊ  HỦY DIỆT
 – “Triều đại Ngài: thiên niên vĩnh cửu, vương quyền Ngài vạn đại trường tồn.
Chúa thành tín trong mọi lời Chúa phán, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm” (Tv 145:13).

19. KHÔNG THẤT HỨA
 – “Ta quyết chẳng đoạn tình dứt nghĩa, quyết không hề bội tín thất trung” (Tv 89:34).

20. KHÔNG ÍCH KỶ
 – “Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tha, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta?” (Rm 8:32).

Tôi đi tu

Ngày nhận được tin bạn vào nhà tập tôi mừng thay cho bạn nhưng lại không có cách nào để liên lạc với bạn, bạn gần như cắt đứt mọi liên lạc kể cả số di động và facebook, thôi thì nhớ đến nhau trong lời cầu nguyện.
Bạn vào nhà tập là điều hiển nhiên, đối với tôi đó không phải điều bất ngờ sở dĩ sau những năm tháng thỉnh sinh thì sẽ là giai đoạn tiến thêm bước nữa trong đời sống ơn gọi bằng cách gia nhập vào tập viện để đào luyện sâu hơn, để trưởng thành hơn về ơn gọi cũng như hiểu biết nhiều hơn về Hội Dòng của mình.

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người đang đứng, đám cưới, cây, ngoài trời và thiên nhiên
Điều mà tôi ngạc nhiên, bất ngờ hơn cả là bạn chỉ mới ở tuổi đôi mươi, một thanh niên sức dài vai rộng, mạnh khỏe, dễ thương nếu không muốn nói là khá đẹp trai. Nhưng lại bỏ mọi sự để chọn sống trong một đan viện quanh quẩn với bốn bức tường cao vút. Mọi thứ vui chơi của cuộc đời đều không hấp dẫn bằng lời kinh tiếng hát hằng ngày trong đan viện, bạn bỏ lại chiếc quần bò bó sát, chiếc áo bun ôm người, đôi giày hàng hiệu, để khoác lên trên mình chiếc áo trắng quần tây đen đơn giản không cầu kỳ, bạn bỏ lại sau lưng gia đình, Cha Mẹ, bạn bè, bạn bỏ lại cả cái tuổi thanh xuân, cái tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời mỗi con người chứa đựng đầy nhiệt huyết cháy bỏng. Bạn từ giã quê hương để vào sống trong một đan viện nơi mà chưa từng đến, nơi mà cách xa nhà hàng trăm cây số, nơi mà bốn bức tường bao bọc hàng ngày để chỉ biết cầu nguyện và lao động theo tinh thần khổ chế. Liệu bạn có cảm thấy luyến tiếc chăng?
Bạn đi tu từ năm 18 tuổi, khi mà bạn bè bạn đang háo hức lên đường nhập học thì bạn, bạn cũng xách balo lên và đi, đi cho một hành trình dài, hành trình tìm kiếm Thiên Chúa. Hành trình mà bạn đi đã có đích đến là điểm tựa của mỗi con người, bạn đã khôn ngoan chọn lựa lấy nó. Còn tôi, tôi vẫn mải quẩn quanh với cái vòng đời tham sân si…, tôi luyến tiếc cái trần thế này mà chưa thể dứt bỏ như bạn.
Ngày gặp bạn, bạn còn là một thỉnh sinh, bạn hỏi tôi “Anh có muốn đi tu Dòng em không”? tôi thật sự bất ngờ với câu hỏi đó, tôi 1 chàng sinh viên đang học đại học năm cuối, mọi cơ hội đang mở ra trước mắt tôi làm sao tôi trả lời bạn đây, tôi ú ớ rồi buột miệng nói mình còn đang suy nghĩ, bạn cũng nở một nụ cười như mời gọi. Lời mời gọi của bạn để rồi tôi không khỏi trăn trở suy nghĩ. Bạn đi tu khi mà tuổi đời còn quá trẻ, hồi ấy tôi nghĩ đó chỉ là một sự suy nghĩ thiếu chín chắn, bồng bột của tuổi trẻ, rồi bạn sẽ phải hối hận. Nhưng không đó là một sự chọn lựa kỹ càng của bạn, chắc hẳn bạn đã phải trải qua những giây phút giằng co trong cầu nguyện để chọn lựa cho mình một lối sống mà nó đi ngược lại với mọi người, đi tu là lội ngược dòng, đời tu đầy rẫy nhiều thách đố, chắc hẳn bạn đã phải suy nghĩ thật kỹ trong những năm còn ngồi trên ghế nhà trường để rồi hôm nay bạn chọn lấy con đường Thập Giá nhiều chông gai này.
Tôi không can đảm như bạn, tôi không dám dấn bước, tôi mãi luyến tiếc cái trần thế này mà luôn ôm ghì lấy nó, tôi chưa dám từ bỏ. Thú thật cũng có những lúc ý định đi tu lóe lên trong đầu tôi như một tia chớp, nhưng nó lại bị dập tắt ngay tức khắc bởi tôi còn đang học, tôi viện cớ là đang học để không muốn trả lời bất cứ người nào hỏi tôi có muốn đi tu không. Tôi từng nghĩ tại sao bạn lại không đi học, lỡ như đường tu có trắc trở, lỡ như có đứt gánh giữa đường thì còn có một nghề gì đó mà kiếm sống, suy nghĩ của tôi như vậy đó mang đầy sự yếu kém của người trần thế, tôi đâu biết đi tu là sẽ từ bỏ mọi thứ kể cả ý riêng, bạn chọn con đường tu có nghĩa là bạn dập tắt mọi ý định của mình để chỉ nghĩ về Thiên Chúa, để chỉ xin cho được đi trọn đến hết cuộc đời này, để chỉ thuộc về một mình Người mà thôi, mọi danh vọng đều trở thành vô nghĩa.
Hôm nay nhìn bạn cười tươi rạng rỡ trong bộ tu phục trắng tinh của tập sinh, thật hạnh phúc cho bạn, thật mừng vui cho Hội Dòng, cho Giáo Hội vì lại có một người con gia nhập vào hàng tu sĩ. Đi tu là dám bước ra khỏi vòng an toàn, dám từ bỏ tất cả để chỉ thuộc về Chúa mà thôi, chọn đời tu có nghĩa là chọn con đường khổ giá mà Chúa đã đi xưa kia. Bạn đã chọn, còn tôi, tôi cũng đang chập chững bước đi, đi từng bước rụt rè, sợ hãi, tôi sợ đường tu của tôi trắc trở, tôi sợ gặp quá nhiều thử thách khiến tôi không đứng vững, tôi cảm thấy tôi không xứng đáng để được Chúa chọn… Nỗi sợ bao trùm quanh tôi, mặc dù giờ đây tôi vẫn đang bước tuy chậm chạp, có lúc lại tưởng chừng như muốn dừng lại nhưng nhờ ơn Chúa nâng đỡ tôi vẫn bước đi trong tình thương của Chúa.
Cám ơn bạn người đã đi qua cuộc đời tôi, đã để lại một nét gì đó khó phai trong tâm trí tôi. Xin nhớ đến nhau và cầu nguyện nhiều cho nhau trên bước đường dâng hiến mà bạn và tôi đã chọn để có thể đi theo Chúa trọn cuộc đời này.

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Tình tu

Anh xin em hoa đào;
Em trao Anh hoa hồng.
Ra đi em tu dòng;
Về trời Anh trông mong.
Anh trao em hoa hồng;
Em dâng Anh hoa đào.
Lòng trần em nôn nao;
Tình trời Anh chiêm bao.
Em đi trong sương mù;
Bâng khuâng trên đường tu.
Yêu Anh em đâu ngờ…
Ôi, Giêsu! Giêsu!

Status: gửi nỗi nhớ ngày xưa!

Kết quả hình ảnh cho bạn bè
Chắc hẳn bước qua những ký ức của thời áo trắng học sinh, khi có cơ hội lật giở những trang sách của "những ngày hoa phượng đỏ" ta vẫn còn nhớ như in những bài thơ viết đến nhoè cây bút, những trang Sách đọc miệt mài mà để quên những giọt mồ hôi vô tình rơi trên giấy...
tôi cũng vậy, giờ đây con đường phía trước của tôi dẫu vẫn còn là một con đường đi tìm hoài nhưng chưa ra đáp số, nhưng quá khứ dường như đã bước những bước chân xa thật xa ngày còn hì hục những buổi đạp xe đến trường, xa thật xa những buổi học về cả lũ bạn ùa vào quán chè mát lạnh để đập tan cái oi bức của ngày hè, xa thật xa những giờ học "bỏ quên" thầy cô trên bục giảng để tỉ tê những cuộc nói chuyện mãi không hồi kết với những người bạn thân...
giờ đây 1 mùa hè lại về trong tôi,
mùa hè này sao tiếng ve sầu không dòn dã như những ngày ấy nhỉ?
trang lưu bút bây giờ cũng nhoè nhoè theo sự tàn nhẫn của thời gian, tiếng cười vô tư ấy giờ cũng nhuốn màu tất bật của công việc, của bao gánh nặng xa xăm...
chiều nay ngồi một mình trước 1 góc phượng già tự nhiên đâu đó 1 câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên trong bài Tiếng Hát Con Tàu từng viết:
"khi ta ở chỉ là nơi đất ở
khi ta đi đất đã hoá tâm hồn"
bỗng da diết thổi 1 kí ức nào đó về trong tôi...
tôi nhớ lắm những người bạn 12 năm đạp xe chung 1 con đường, nhớ lắm những trận ốm bạn bè đến thăm dẫu không sữa cũng không đường nhưng cố gắng chọc cười bằng những câu chuyện chẳng có đầu có đuôi để mong tôi chóng lành cơn bệnh...
nhớ lắm những lời hứa nghe đầy chất cổ tích của thời cấp 3 mà khi tan trường vẫn cứ nghĩ là thật...
nhớ lắm những mối tình thơ ngây đến bật cười của những ngày đầu biết yêu...
Ôi!! thời học trò của ta là thế đó! hồn nhiên, vô tư như 1 bức tranh đầy gam màu của hạnh phúc!!!
giờ đây thời gian trôi thì dường như ta cũng lớn, mà có lẽ ta càng lớn ta càng bỏ quên những ngày xưa thì phải....
kỉ niệm ấy có góc nào trong tim ta còn giữ hay không???
thời gian đối với tôi bây giờ luôn chào đón những thuyên chuyển vô tình của nó...
có người anh em gắn bó lâu nay giờ về miền bắc, có cô bạn thân nay ở lại nhà thì tôi lại thuyên chuyển vào nam, có người bạn chung trường nhưng giờ đây mỗi người mỗi ngã... có lẽ thế giới mênh mông nhưng đối với tôi nơi đâu cũng chẳng có điểm dừng...
thế giới "quá rộng" nên anh em chúng tôi phải chấp nhận ra đi để làm cho không gian "hẹp lại", cuộc đời quá "tất bật" nên anh em tôi chấp nhận ta đi để trái đất "tròn hơn"...
tạm biệt nhé người anh em học chung 1 lớp giờ bước đi trên 1 con đường khác, tạm biệt nhé người bạn chung công tác hè nay giờ về vùng đất mới nơi xa xôi, tạm biệt nhé những giọt nước mắt còn sót lại để nhường chỗ cho nụ cười đang sẵn chờ nơi con đường phía trước...
... phía trước là con đường nên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đi....

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

Theo Chúa.


Có một chàng thanh niên quyết tâm theo Chúa, biết được ý định tốt lành này, Chúa tới rủ anh, ''Hãy theo Ta!'' Mừng quá, anh nói như reo: ''Vâng! Vâng! Con đi ngay! Nhưng... xin Chúa cho con chuẩn bị hành trang một chút.”
Chàng trai trẻ tính toán thật nhanh: ‘‘Trời lạnh, phải mang hai cái chăn cho mình và cho Chúa, cộng thêm lều bạt để ngủ qua đêm... Xiên, thìa, bát, đĩa, mỗi thứ hai cái . Gạo, nước, rồi cả xoong nồi để nấu nướng; nhưng cũng phải mang lương khô và đồ hộp để đỡ mất thời giờ bếp núc nhiều... Giầy phải hai đôi sợ đường xa mau mài mòn... Còn thuốc men, dầu gió phòng khi đau ốm... Rồi lại áo quần, nước uống, trà gói, cà phê, bình thủy v.v." Ba lô trên vai, thêm đồ đạc tay xách nách mang, chàng hớn hở theo Chúa lên đường.
Đêm đầu tiên, anh thấm mệt và nghĩ ngợi trước khi ngủ: ‘‘Chúa và mình ngủ trong chăn túi cũng được, ngày mai sẽ vứt lều bạt cho bớt nặng. Trời cũng không lạnh lắm nên chắc cũng bỏ luôn áo ấm''. Đêm ấy, anh ngủ thật ngon; Trong giấc mơ, anh thấy Chúa mỉm cười.
Đường xa cùng Chúa đồng hành, sau những ngày đầu hăng hái, bước chân nhẹ tênh tênh đã biến mất, thay vào đó là sự nặng nề, mệt nhọc. Chàng trai quyết định vất cả xoong nồi và ít quần áo, vừa khỏi cồng kềnh, vừa bớt nặng. Anh lại thấy Chúa nhìn anh, mỉm cười.
''Lóc ta lóc tóc'', anh bước theo Chúa. Ngày lại ngày, bụi bặm đường dài như chất thêm sức nặng trên vai chàng trai trẻ. Rồi không cầm lòng được, lâu lâu anh lại hỏi: ‘‘Chúa ơi, đường còn xa không hả Chúa?'' Chúa hiền hòa trả lời: ‘‘Đường còn xa con ạ''. Chàng lại âm thầm tính toán, quẳng dần những thứ mang theo: ‘‘Giày cũng lâu mòn, thôi thì một đôi cũng đủ, quần áo cũng bỏ bớt lần lần; ăn bánh mì đồ hộp cho mau thì bỏ đi gạo nước; Bát đũa đi, còn đĩa muỗng ở lại... ''. Có điều lạ là càng quẳng đồ đi, anh thấy nhẹ người mà cả lòng cũng nhẹ. Những lắng lo tính toán dần dần tan biến; Thay vì hay hỏi ''Đường còn xa không?'' thì anh lại chuyện trò với Chúa nhiều hơn. Và mỗi lần loại bớt đồ trên vai, anh lại thấy Chúa nhìn anh và... mỉm cười.
Môt ngày kia, khi tới bên một triền núi. Chàng trai chợt tỉnh ngộ: ‘‘Tại sao mình còn vướng bận nhiều thứ vậy? Sao không bỏ hết để chỉ bận tâm tới Chúa và bước theo Ngài thôi?''Nghĩ sao làm vậy, chàng dừng lại, vứt bỏ hết mọi thứ xuống lũng sâu. Khi quay lại để tiếp tục đi; thì kìa, Chúa mỉm cười trìu mến bảo anh: ''Con ạ, chúng ta đã đến nơi rồi!''.

Em, Tôi và Tình.

Khi nào anh rảnh, mình gặp nhau anh nhé!
- Ừ, cũng nửa tháng nữa thôi cưng à! Trước khi về quê anh sẽ ra thăm em, anh mong quá chừng...
Cả ngày hôm nay tôi cười tủm tỉm, lòng tràn đầy yêu thương, câu nói của em như nhen nhóm lên ngọn lửa tình trong tôi. Tôi và em, hai người hai nơi, cách xa nhau cả hàng nghàn cây số. Em, một cô gái hiền lành ngoan đạo, người Miền Trung. Tôi biết em qua một lần tham dự Đại Hội Giáo Tỉnh Hà Nội; lần đầu gặp em, nụ cười của em làm tim tôi muốn lịm, chính nụ cười đó cứ ám ảnh lấy tôi suốt mấy ngày diễn ra đại hội và cũng chính nụ cười tỏa nắng đó đã mang em đến bên tôi.
Có lần em nói với tôi: “Anh biết không? Trước khi gặp anh, yêu anh, em đã từng rất khao khát được đi tu đó. Tới khi gặp rồi ý hướng đó lu mờ hẳn, vì ai?” Tôi thấy em phải chịu nhiều thiệt thòi khi quyết định yêu tôi vì dường như cuộc tình của chúng tôi được dệt nên từ những dòng tin nhắn quan tâm nhau hàng ngày,còn những buổi hẹn hò với em là điều rất xa xỉ.

(Hình minh họa trong phim Love, So Divine (2004) của Hàn Quốc)

Nửa tháng nay với tôi dài đằng đẵng, tôi mong sao thi tốt nghiệp xong thật nhanh để đến thăm em; nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xíu, mềm mại đó, rồi nhìn thấy em cười trong niềm hạnh phúc khi bên tôi.
Rồi cái gì tới nó cũng đã tới, sáng nay tôi bắt xe từ Hà Nội đến bến xe Vinh để gặp người con gái tôi yêu sau cả gần nửa năm xa cách. Xa xa tôi thấy bóng dáng ai như em, tôi hét lên: “Nè, Yến ơi!”. Rồi em chạy lại ôm chầm lấy tôi mà chẳng sợ gì ánh mắt mọi người đang đổ dồn về chúng tôi. Trên khuôn mặt của em là những giọt nước mắt nhớ thương, nhìn em khóc mà tim tôi xao xuyến và thương em rất nhiều. Yêu xa là thế đấy, không được gặp nhau mỗi ngày, không thể bên nhau,cùng nhau nhưng tình yêu của chúng tôi chẳng khi nào lụi tàn. Mỗi lần gặp được em, lửa tình trong tôi lại càng bừng cháy. Tôi yêu em, yêu em đến say mê!
Lần này ra đây tôi ở tại nhà của một thằng bạn cũng quen trong dịp đại hội lần ấy. Dịp này, tôi thấy em lạ lắm, em luôn chủ động hẹn gặp tôi trước và dành rất nhiều thời gian cho tôi. Có hôm em rủ tôi đi lễ sáng tại một giáo xứ ven biển gần đó, rồi sau thánh lễ em cùng tôi đi dạo biển, biển hôm đó dậy sóng, nước bắn cả vào mái tóc óng mượt của em. Tôi vừa đi vừa nắm lấy tay em bước dưới ánh bình minh đang le lói ở đàng đông. Rồi đôi mắt em nhìn biển thật lâu như đang nghĩ về tương lai của hai đứa!
- Biển hôm nay mênh mông và bao la quá anh nhỉ?
- Hôm nào mà nó chẳng vậy, có khác thì chỉ do cách em nhìn nó thôi.
- Biển gắn liền với tuổi thơ của em, là điểm hẹn cho mỗi lần em có chuyện gì đó buồn và em thấy biển luôn là thế, nó luôn mang lại cho em bao cung bậc cảm xúc xen lẫn bao hoài niệm!
- Yến, sao hôm nay cách nói chuyện của em lạ thế? Anh không quen với cách nói chuyện này à nha.
Rồi em im lặng, một sự im lặng khiến tôi hơi bối rối, khó hiểu. Đôi mắt em nhìn về phía bình minh, một góc chân mây ửng nhẹ hồng. Đôi làn gió nhẹ sáng tinh sương đã làm hương tóc em bay nhẹ quyện vào làn gió. Tôi cùng bước bên em hồn nhiên thơ mộng trong một sáng mùa hè bâng khuâng. Rồi tôi nhẹ hôn lên làn tóc nhung huyền của em, hương tóc em làm tôi ngất say lòng.
- Những gì làm được cho anh thì mấy ngày nay em đã làm, dù rất quặn đau nhưng em phải nói: “Mình chia tay anh nhé!”.
Lúc này em nhẹ gỡ tay tôi ra, nhưng càng gỡ tôi càng nắm chặt lấy em, tôi ôm lấy thân hình bé nhỏ của em mà lòng tôi như vỡ vụn.
- Em nói gì? Em hẹn anh hè này ra với em chỉ để cho anh thêm những kỷ niệm rồi bỏ anh ư? Sao em tàn nhẫn vậy Yến? em đang nói đùa phải không?
- Em yêu anh nhưng lý tưởng tận hiến cứ len lỏi vào tâm trí của em và cứ mỗi lần lặng bên Jesus em bị cuốn hút một cách lạ lùng… Em cũng rất đau khi quyết định đưa ra ý định này. Em đau lắm…
- Em là người cho anh niềm hy vọng rồi chính em lại dập tắt ngọn lửa tình trong anh ư? Tại sao? Tại sao vậy Yến?
- Xin lỗi anh! Nhưng em quyết định rồi, tháng sau em sẽ vào Sài Gòn và tu tập ở đó 2 năm. Sau này nếu Chúa thương chọn gọi em sẽ qua Châu Phi vào nhà tập ở đó. Anh cầu nguyện cho em nhé, xin lỗi người em yêu!
Em nói xong rồi chạy đi, tôi cũng vội chạy theo níu em ở lại. Tôi cố gắng níu em bằng cái ôm thật chặt nhưng hình như khi nắm giữ cái gì đó thật chặt thì mất mát càng lớn và tổn thương càng sâu! Em gồng hết sức và đẩy tôi ngã ra bờ cát trắng, tôi ngước nhìn em trong nỗi đau đớn bủa vây và trái tim hoàn toàn tan nát vì yêu. Cái gì đã không thuộc về mình thì mãi mãi cũng sẽ không thuộc về mình thôi! Rồi em vừa khóc vừa nói với tôi:
- Xin anh… xin hãy buông em ra để em được sống với ước mơ và niềm khao khát đó. Xin đừng làm tổn thương nhau thêm nữa!
Tôi đứng đây bất lực nhìn em trong nỗi đau của mối tình đầu đời.Chính em là người làm tổn thương tôi trước mà, sao bây giờ em lại như đang trách cứ tôi là sao?

Bóng dáng người con gái đó xa mãi, xa mãi. Lúc em quay đi cũng là lúc nước mắt tôi giàn giụa, tôi nuốt từng cái quặn đau vào tim mà nghẹn nghào nức nở. Chính cái ý định của em làm dập tắt tất cả. Tôi hận em, hận luôn cả Chúa đã cướp đi người con gái đó.
Biển vẫn ở đó, vẫn gợn sống, sóng trào vào tôi những tia hy vọng rồi chợt tắt đi…!!! Đau, đau lắm!
Kể từ ngày xa cách định mệnh đó, tôi chẳng hay biết tin gì về em. Em thay luôn cả số điện thoại, nghỉ dùng cả facebook; tôi chỉ còn biết gửi mail cho em rồi cứ chờ hồi âm từ em nhưng tôi chờ mãi, chờ trong vô vọng.
Tháng 7 hè năm đó, tôi đăng ký đi tĩnh tâm định hướng vào Dòng Tên vì lời hứa khi yêu em: “Em sẽ là cô gái đầu tiên và cũng là cô gái cuối cùng của đời anh, nếu có điều gì xảy ra ngoài ý muốn đó anh sẽ đi tu.” Sau đợt tĩnh tâm định hướng, tôi được nhận vào nhà Ứng Sinh, trong khoảng thời gian đầu tôi nhớ em hoài và nhớ luôn cả nụ hôn tôi trao em ngày ấy. Có thời điểm tôi thấy mình hoàn toàn cô đơn, hình bóng em và những kỉ niệm bên em như vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.

Khi những hoài niệm về em vơi bớt thì trớ trêu thay, tôi gặp lại em trong dịp Đại Hội Mùa Chay năm đó. Nhìn em trong chiếc áo trắng và chiếc quần đen thùng thình, tôi bật cười vì nhìn em già đi hẳn khi mặc mốt của mấy bà xơ. Thế nhưng nhìn nét mặt em có một sự thanh thoát và bình an đến lạ. Trong Thánh Lễ hôm đó tôi cứ chăm chú nhìn em mãi và khi lên rước lễ tôi cố len lỏi đứng ngang hàng với em. Cả một đoạn đường dài lên chịu lễ, tim tôi đập loạn nhịp nhưng nhìn sang bên thì hình như em chẳng nhận ra tôi. Khi nhận Mình Thánh xong, tôi và em bắt gặp lấy nhau, em trợn tròn đôi mắt và thẫn thờ bước về chỗ ngồi. Còn tôi thì sung sướng hớn hở vì vừa gặp lại em vừa là một dấu hiệu cho em biết tôi đang thực hiện lời hứa ngày đó. Thánh Lễ kết thúc, tôi rảo mắt tìm em mong được trò chuyện và hỏi han đôi điều nhưng tôi tìm mãi mà chẳng thấy em đâu, hình như em đang cố gắng né tránh tôi.
* * *
Hai năm sau, tôi được nhận vào nhà tập Dòng Tên, đợt về quê năm đó tôi liên lạc lại với anh bạn ở Vinh để xin số điện thoại em, rồi báo cho em biết tin vui này. Tôi đắn đo mãi nhưng cũng quyết định gọi cho em.
- Yến hả! Nhớ ai không?
- Giọng nói ni (này) ai mà quên cho được hè! Anh khỏe không?
- Ừ cũng khỏe, anh hôm nay gọi cho em để báo cho em tin này: Anh được nhận vào nhà tập Dòng Tên rồi đó nha. Hôm em thấy anh ở đại hội chắc thừa biết anh đi tu rồi hen! Em thì sao sơ nhí? Chắc cũng sắp qua Châu Phi rồi còn gì?
- Chúc mừng anh nha!
Lúc này tôi nghe thấy tiếng nói hơi nghẹn của em hình như em đang có chuyện gì buồn.
- Ủa, em sao vậy Yến?
- Em… em… em về rồi anh ạ!
- Em về thăm gia đình để qua bển đó hả? hay…
- Không, em về luôn… em bị bệnh phải rời dòng để về!
Nghe em nói xong mà tôi thấy thương em vô hạn và cảm thấy Chúa vô cùng khó hiểu. Ngày đó, Ngài để tôi phải xa em vì ước muốn dấn thân của em; hôm nay, Ngài lại để em ra về vì một căn bệnh, trong khi đó tôi lại được nhận vào nhà tập. Như một câu chuyện đầy mâu thuẫn và khập khiễng!
Tôi nói thêm vài câu an ủi rồi tắt máy vì càng nghe em khóc tim tôi càng nhói đau, bởi tim này còn lưu luyến em nhiều! Những ngày về thăm quê để vào nhà tập đáng lẽ ra là những ngày bình an và vui vẻ bên gia đình và những người bạn nhưng đây lại là những ngày tôi sống trong bất an và đầy do dự giữa lý tưởng và tình xưa!
Giờ đây, tôi rất muốn bên em để cùng em san sẻ những nỗi đau đang dày xé tâm hồn lẫn thể xác của em. Trong khi đang đắn đo suy nghĩ tôi nhận được một bức thư điện tử gửi vào hộp thư của tôi:
Anh mến,

Biết rằng chúng mình còn yêu nhau nhưng chúng mình sinh ra không phải để cho nhau mà là cho những gì cao quý hơn. Anh hãy an yên và bước tiếp trên con đường đó, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa vì tất cả là ân sủng, tất cả đều nằm trong chương trình và kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. Chúng ta hãy cùng nhau cảm ơn Chúa, đã cho chúng ta có những trải nghiệm trong tình yêu và rồi với một niềm xác tín lớn mạnh hơn chúng ta dâng tình yêu đó lên cho Chúa để đến và yêu Chúa nhiều hơn! Hãy quên em đi để con đường của anh thật nhẹ nhàng vì anh không thuộc về riêng ai và cũng chẳng có ai thuộc về riêng anh. Sau này nếu Chúa muốn, Chúa lại tiếp tục gọi em nữa thì sao! Ngài đang thử thách mình đấy anh ạ. Em sẽ chăm lo chữa bệnh và đi tiếp con đường đó, rồi hai ta dù không chung một ngôi nhà nhưng chung một con đường thiêng liêng, cùng nhìn về một hướng nơi đó có Jesus.

Anh và em chúng ta cùng ước nguyện
Không cho anh và cũng chẳng cho em
Ước tin yêu mong say mến dạt dào
Cho tình Chúa tuôn trào cho nhân thế!


Đọc đến đây nước mắt tôi giàn giụa, tôi thương em và thương cho sự quảng đại của em dành cho tôi và cho Chúa. Em thật sự đã trưởng thành, em không còn là một cô bé nũng nĩu ngày nào mà tôi phải luôn bao bọc chở che nữa. Giờ đây tôi bình tâm hơn để sẵn sàng đón nhận ý Chúa trên đời tôi. Tôi trao phó em cho Thánh Tâm dịu hiền của Người và để Thánh Tâm dịu hiền của Chúa an ủi em trong thời gian này. Chính em đã điểm tô đời tôi thêm ý nghĩa và đầy kỳ thú; tôi nhận ra ý muốn của Thiên Chúa đến với tôi ngang qua em, ngang qua lời hứa mông lung ngày đó. Tôi cũng không còn trách cứ Chúa nữa vì hiểu ra ý định của Người thật quá vĩ đại.

Trên chiếc máy bay cho hành trình mới của đời tôi, tôi an yên nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi và lòng tôi mong muốn hẹn em trong niềm vui ngày hạnh ngộ.
***
Ừ thì có những cơn đau là cần thiết, có những mất mát là để trân quý hơn, có những tàn phai là dấu hiệu của hồi sinh, của khởi đầu… Chính lúc buông tay em ra đi là lúc tôi thấy tình yêu cho Đấng tôi yêu thêm mạnh mẽ.
Cảm ơn em, người con gái đã bước qua cuộc đời tôi và là “bà mối” cho mối tình giữa tôi với Chúa. Hôm nay, tôi bước lên bàn thánh để tuyên khấn lần đầu, tôi nhớ về em; không phải là những miền nhớ thương của một chàng trai si tình nữa; tôi nhớ đến em vì tôi muốn cảm ơn em đã cùng Chúa vẽ nên cuộc đời tôi với những ngã rẽ đầy nhiệm mầu, khó hiểu. 2 năm trước tôi khóc vì thả tay em để vào nhà tập, hôm nay trong Thánh Lễ khấn đầu đời, tôi khóc vì tôi yêu Chúa chưa đủ!
Và tôi hiểu rằng khi tôi có một chỗ an bình trong trái tim, thương mà không phải giữ, yêu mà không mong cầu chiếm hữu thì trái tim tôi bao la và đằm thắm đến lạ lùng.

Nắng dường như đã tắt, tiếng chuông giờ kinh chiều vang lên làm ngắt luồng suy nghĩ của tôi, tôi mỉm cười nhìn cây Thánh Giá mà tôi nhận vào ngày lễ khấn lần đầu và tôi xin gửi lại cho Jesus những miền kí ức ngọt ngào ngày đó và lặng thầm bước về nhà nguyện, nơi đó có một con người, có một mối tình mang tên JESUS.