Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Status: gửi nỗi nhớ ngày xưa!

Kết quả hình ảnh cho bạn bè
Chắc hẳn bước qua những ký ức của thời áo trắng học sinh, khi có cơ hội lật giở những trang sách của "những ngày hoa phượng đỏ" ta vẫn còn nhớ như in những bài thơ viết đến nhoè cây bút, những trang Sách đọc miệt mài mà để quên những giọt mồ hôi vô tình rơi trên giấy...
tôi cũng vậy, giờ đây con đường phía trước của tôi dẫu vẫn còn là một con đường đi tìm hoài nhưng chưa ra đáp số, nhưng quá khứ dường như đã bước những bước chân xa thật xa ngày còn hì hục những buổi đạp xe đến trường, xa thật xa những buổi học về cả lũ bạn ùa vào quán chè mát lạnh để đập tan cái oi bức của ngày hè, xa thật xa những giờ học "bỏ quên" thầy cô trên bục giảng để tỉ tê những cuộc nói chuyện mãi không hồi kết với những người bạn thân...
giờ đây 1 mùa hè lại về trong tôi,
mùa hè này sao tiếng ve sầu không dòn dã như những ngày ấy nhỉ?
trang lưu bút bây giờ cũng nhoè nhoè theo sự tàn nhẫn của thời gian, tiếng cười vô tư ấy giờ cũng nhuốn màu tất bật của công việc, của bao gánh nặng xa xăm...
chiều nay ngồi một mình trước 1 góc phượng già tự nhiên đâu đó 1 câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên trong bài Tiếng Hát Con Tàu từng viết:
"khi ta ở chỉ là nơi đất ở
khi ta đi đất đã hoá tâm hồn"
bỗng da diết thổi 1 kí ức nào đó về trong tôi...
tôi nhớ lắm những người bạn 12 năm đạp xe chung 1 con đường, nhớ lắm những trận ốm bạn bè đến thăm dẫu không sữa cũng không đường nhưng cố gắng chọc cười bằng những câu chuyện chẳng có đầu có đuôi để mong tôi chóng lành cơn bệnh...
nhớ lắm những lời hứa nghe đầy chất cổ tích của thời cấp 3 mà khi tan trường vẫn cứ nghĩ là thật...
nhớ lắm những mối tình thơ ngây đến bật cười của những ngày đầu biết yêu...
Ôi!! thời học trò của ta là thế đó! hồn nhiên, vô tư như 1 bức tranh đầy gam màu của hạnh phúc!!!
giờ đây thời gian trôi thì dường như ta cũng lớn, mà có lẽ ta càng lớn ta càng bỏ quên những ngày xưa thì phải....
kỉ niệm ấy có góc nào trong tim ta còn giữ hay không???
thời gian đối với tôi bây giờ luôn chào đón những thuyên chuyển vô tình của nó...
có người anh em gắn bó lâu nay giờ về miền bắc, có cô bạn thân nay ở lại nhà thì tôi lại thuyên chuyển vào nam, có người bạn chung trường nhưng giờ đây mỗi người mỗi ngã... có lẽ thế giới mênh mông nhưng đối với tôi nơi đâu cũng chẳng có điểm dừng...
thế giới "quá rộng" nên anh em chúng tôi phải chấp nhận ra đi để làm cho không gian "hẹp lại", cuộc đời quá "tất bật" nên anh em tôi chấp nhận ta đi để trái đất "tròn hơn"...
tạm biệt nhé người anh em học chung 1 lớp giờ bước đi trên 1 con đường khác, tạm biệt nhé người bạn chung công tác hè nay giờ về vùng đất mới nơi xa xôi, tạm biệt nhé những giọt nước mắt còn sót lại để nhường chỗ cho nụ cười đang sẵn chờ nơi con đường phía trước...
... phía trước là con đường nên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đi....

Không có nhận xét nào: