Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017
Đỉnh cao “nên Thánh” không chi dễ bằng!
Đi tu chẳng thấy niềm vui,
Là ta đánh mất cuộc đời của ta.
Lắng nghe lời Đức Thánh Cha, (Phanxicô)
“Đâu có Tu sĩ đấy là niềm vui!”
Đời tu khi đã chín mùi,
Thì ai nấy có niềm vui tràn đầy.
Vâng theo ý Chúa đêm ngày,
Là yêu trọn vẹn như Thầy đã yêu.
Vui nghe Chúa dạy sớm chiều:
“Chỗ sâu thả lưới bắt nhiều cá to”
Dấn thân đi tới ngoại ô,
Cảm thông chia sẻ Chúa cho mọi người.
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp rạng ngời,
Trên khuôn mặt Chúa, ta thời yên vui.
Kết hợp mật thiết với Người,
Thi hành sứ vụ để Lời vang xa.
Hiện nay cuộc sống của ta,
Đối diện thách đố bao là gay go!
ảnh hưởng chủ nghĩa tự do,
đánh mất căn tính đời tu của mình.
“Nguy cơ chờ chết” đang rình,
“Xế chiều” ló rạng bình minh huy hoàng.
Thắp đèn tỉnh thức sẵn sàng.
“Vượt qua khủng hoảng” “hỗn mang” lên đường.
“Xuất phát lại” cách can trường,
“Đức Kitô” chính là đường ta đi!
Niềm vui qua những hiểm nguy,
Đỉnh cao “nên Thánh” không chi dễ bằng!
Nữ tu M.Madalena Nguyễn Thị Mến
(Cảm hứng bài giảng Tĩnh Tâm của Cha Giuse Phan Trọng Quang)
Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017
Ai là người bên cạnh bạn.
Chúng ta hãy suy nghĩ và cố gắng trả lời các câu hỏi sau:
– Bạn hãy nêu ra tên 5 người giàu nhất thế giới.
– Tên của 5 Hoa hậu thế giới
– Tên 10 người lãnh giải Nobel gần đây nhất
– Tên 10 người lãnh giải Oscar gần đây nhất.
Bạn không trả lời được? Có thật sự khó không?
Không sao cả, không ai có thể nhớ những điều này.
Các tràng pháo tay rồi cũng chấm dứt !
Các giải thưởng cũng sẽ đóng bụi !
Các quán quân hoặc kẻ thắng cuộc rồi cũng sẽ bị quên lãng.
Chúng ta lại thử trả lời các câu sau đây :
– Bạn hãy nêu tên 3 thầy, cô trong cuộc đời bạn.
– Tên 3 người bạn đã từng giúp bạn trong những giây phút khó khăn nhất.
– Hãy nghĩ đến vài người đã từng cho bạn những cảm giác đặc biệt.
– Và 5 người mà bạn lúc nào cũng muốn gần gũi.
Và các câu này có vẻ dễ trả lời hơn, phải không bạn?
Những người có ý nghĩa đặc biệt trong cuộc sống của bạn, không phải là những người “giỏi nhất”, họ cũng không là người giàu nhất, và cũng không đoạt được một giải thưởng nào cả…
Họ là những người nghĩ đến bạn, lo lắng cho bạn và luôn ở bên cạnh bạn khi bạn cần đến.
(Thích Tánh Tuệ)
Nó đi tu.
Sài Gòn mùa này… vắng những cơn mưa…
Nó nhớ! Nhớ những cơn mưa đổ đầy nước và gió. Chẳng còn những cơn mưa rào có khi đến xối xả, giận dữ của mùa hè nóng nảy; chỉ thoáng đâu đây những cơn mưa bất chợt, vội đến rồi lại vội đi… Mưa! Không ồn ào nhưng sâu lắng, nhỏ nhẹ mà ý vị. Nó còn đang miên man, suy nghĩ, nhớ nhung. Thì kìa! Mưa bất chợt! Nó vội vàng bật tung cửa sổ, lao ra ban công để đón cơn mưa. Từng giọt, từng giọt mang theo hơi thở của đất trời, đầy những sữa thơm và gió nhẹ. Cái se se lạnh của cơn gió heo may, cái mùi thơm nồng nàn của hoa sữa phả vào mặt nó. Nó giật mình ra khỏi nỗi miên man và nhận ra rằng: Thu đã đến bên nó, đến trên khắp nẻo đường từ thành phố đến thôn quê.
Thu đã về! Làm cho nó cảm thấy lòng mình có chút ấm áp, sưởi ấm lại con tim đã héo úa. Thu đi rồi thu lại đến, cho nó niềm hi vọng của những giây phút bình yên. Nhưng thu đến cũng gợi lên trong lòng nó những vết thương. Nó bàng hoàng vì thấy mọi thứ xung quanh thật mỏng manh, mơ hồ và mau tan biến. Cái cảm giác lững lờ, chơ vơ, mong manh vô định đang xâm chiếm tâm hồn và làm tim nó se thắt lại. Phải chăng nó đang sống vội? Nó nghe như có tiếng vọng: “Hãy dừng lại! “cắm mốc, dựng cột chỉ đường và để ý tới con đường ngươi đã qua” (Giê-rê-mi-a 31,21). Nó bắt đầu nhìn chậm lại, nghĩ chậm lại và sống chậm lại.
Chậm lại để nhìn lại những lựa chọn của nó, ôn cố tri tân, để kinh nghiệm những điều nó đã học được và để nó có những lựa chọn mới. Chậm lại là cơ hội nó ôn lại những lựa chọn, những quyết định của nó sau những tháng ngày rong chơi đó đây: Lựa chọn – Nó đi tu.
Nhà văn Lỗ Tấn nói: “Trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Con đường nó đang đi cũng thế, nó đâu có sẵn, nó là kết quả của chuỗi những lựa chọn liên tiếp không ngừng nghỉ. Con đường ấy đầy những sữa thơm và mật đắng, đầy những hoa hồng và gai nhọn: con đường từ bỏ, con đường thập giá, con đường phục vụ – con đường Giêsu. Con đường đó nó đã lựa, đã sàng lọc, và đã chọn; dẫu biết rằng đó chẳng phải là sự lựa chọn của riêng nó nhưng là sự lựa chọn, ưu tuyển của Giê-su đã dành cho nó; và nó biết rằng mình chỉ có một sự lựa chọn là sẵn sàng để cho sự lựa chọn ấy được thực hiện nơi nó.
Hãy mạnh dạn lên! Hãy can đảm lên! Hãy lên đường!
Bởi con đường nó đang đi có Giêsu cùng sánh bước, nó đâu có đi một mình, có Giê-su đi bên nó nó đâu có phải lo sợ gì!
Con đường nó đi, mở ra cho nó những chân trời mới, những ước mơ với đầy lý tưởng và hoài bão. Bước chân lên đường, đường tiến về nhà Cha, nó ngỡ mình như lạc trong một giấc mơ và khám phá ra điều lý thú: “Ôi, ở đây như ở Thiên Đàng ấy nhỉ!”. Nó hân hoan sung sướng mà tạ ơn Cha, cùng quyết tâm sống tốt đẹp, sống mỗi ngày một tốt hơn để như lời Thánh Vịnh đã nói: “Tôi chỉ ước mong một điều là cho tôi được sống trong nhà Chúa trọn đời”.
Khi nó bước chân vào cộng đoàn, có biết bao điều mới mẻ, ngỡ ngàng đến với nó.
Đời sống thì quá mới mẻ: Ở gia đình, không được là ông hoàng nhưng nó cũng như chàng hoàng tử, hoàn toàn tự do, muốn thế nào được thế ấy. Chỉ đơn giản là nó thích thì nó làm thôi. Nhưng ở đây? Ôi chao! Phiền phức và rắc rối. Cái gì cũng phải có phép có tắc, theo giờ. Có lúc nó phải vội vàng, có lúc thì lăng xăng quá, lúc thì phải đợi chờ. Nó thấy mình như quả bong bóng căng tròn và chỉ chờ một sự va chạm nhẹ là nó “bùm” thôi.
Nó vỡ mộng: Đã có những sự va chạm vào nó, quả bóng đã có những lỗ châm kim. Nó cứ tưởng:
Đây là đất thánh, thế nhưng vẫn có cái chưa thánh hay đôi khi chỉ là cái thánh theo mùa.
Cứ tưởng nơi đây có một đời sống hoàn hảo nhưng vẫn còn đầy những thứ chưa hoàn hảo, còn đầy những tranh chấp và đố kị.
Cứ tưởng rằng mọi người đã biết quên mình nhưng những cá nhân vẫn còn sôi sục.
Cứ tưởng rằng nơi đây đầy yêu thương và rộn tiếng chim ca nhưng vẫn còn đầy giận hờn và ganh ghét.
Cứ tưởng nơi đây là hoàn toàn công bằng nhưng vẫn còn đầy những bất công hẹp hòi.
Những cái “cứ tưởng” ấy cứ tiếp tục kéo dài như thể vô cùng vô tận, những cái lôi thôi ấy cứ tiếp diễn làm cho nó phải ưu sầu nản chí. Thế nhưng, nó đến tìm Giê-su chứ đâu phải tìm kiếm người đời; và nó tự nhủ: đấy, Giê-su đặt bên cạnh nó những tâm hồn như thế đấy, để chờ nó phục vụ, bởi ai cũng hoàn hảo thì Chúa đã chẳng kêu mời “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em ở trên trời”. Tự nhiên nó nhớ tới một câu chuyện vui thế này: ở một nhà dòng kia, có một bạn nữ tới tìm hiểu Ơn gọi. Vừa bước chân vào nhà dòng thì thấy hai ma-sơ đang quýnh nhau, bạn ấy sợ quá và viện lý do này nọ xin về luôn. Nó cứ ngồi cười khúc khích một mình và ngẫm “thế thì ai đi tu nhỉ”.
Chấp nhận thực tế: Nó phải biết dùng ngay cuộc sống hiện tại mà Giêsu đã ban cho nó để hoàn thiện bản thân mình. Không chê trách anh em cũng chẳng phải bỏ mặc nhưng nó phải hiểu biết và đón nhận điều này là ở trần gian chưa có sự thiện hảo tuyệt đối. Bởi thế, Giê-su mới ví nước Trời như một mẻ lưới có đủ loại cá tốt xấu hay như thửa ruộng có cả cỏ lùng. Khi thu hoạch ông chủ mới ngồi lựa chọn sao. Nên nó phải cố gắng sống, làm những điều tốt lành đang khi phải sống trong và xung quanh những sự dữ. Nó phải biết rằng Giê-su muốn đặt nó ở trong một hỗn mang như thế để xem nó sẽ thế nào? Nó sẽ tốt hơn hay thụt lùi đi? Nó phải bình tâm, nhận ra bí quyết sống hạnh phúc của nó là:
Bằng lòng với hiện tại, Chấp nhận bản thân,
Đón nhận những niềm vui nhỏ… mà chu toàn bổn phận.
Nhiệt tâm chu toàn bổn phận: chấp nhận không phải là buông xuôi hay thụ động mà là sống thực tế hơn, chu toàn bổn phận. Công việc của nó, nó phải gắng sức hoàn thành với sáng kiến và trách nhiệm, nó phải tập trung vào công việc của mình mà không so đo tính toán thiệt hơn, nó phải biết rằng chính Giê-su muốn trao cho nó những công việc đó nên nó vui vẻ hoàn thành công việc của mình để làm đẹp lòng Giê-su. Giá như nó nhìn thấy Giê-su gật đầu và mỉm cười với nó thì sung sướng hạnh phúc biết bao, nhưng Giê-su dành cái gật đầu và nụ cười ấy mãi cho tới khi nó hoàn tất cuộc đời này và hân hoan tiến vào Nước Trời, Giê-su đang chờ nó đấy.
Cộng tác với anh em: ai đó đã từng nói “không ai là một hòn đảo”, nên nó phải biết rằng nó không cô độc vì bên nó có anh em cùng vui sống, mỗi người mỗi công việc để cộng đoàn được thăng tiến và triển nở hơn. Nó phải biết tôn trọng cùng đón nhận anh em như món quà Giê-su gửi đến cho nó để sống tình hiệp nhất và yêu thương nhau. Nó phải biết dẹp bỏ ý riêng, cái tôi ích kỉ hẹp hòi: tôi sắc tối, tôi nặng tội, tôi huyền tồi. Nếu không nó sẽ trở nên tối – tội – tồi.
Thế đấy! Nó đi tu! Nó đã lựa chọn một cuộc sống trải dài hoa hồng nhưng đầy gai góc, dấm chua, mật đắng. Nếu ngày nào nó chưa sống yêu thương như Giê-su mời gọi thì ngày đó nó sẽ sống trong cô đơn, tuyệt vọng như ánh lửa dần lụi tàn. Nếu ngày nào nó lãng quên Giê-su thì ngày đó nó chẳng biết mình là ai, đi đâu về đâu. Nếu ngày nào nó còn ghen ghét anh em thì ngày đó nó còn sống trong bất an, muộn phiền. Nên nó muốn làm đẹp lòng Giê-su và dâng lại tất cả cho Ngài, nó phải sống và chu toàn bổn phận của nó như Đấng đã yêu thương kêu gọi nó. Và chìa khoá cho nó chính là Tình yêu, vì Giê-su đã yêu nó trước, nó được yêu nên nó đáp lại. Cũng chính vì yêu nên Giê-su đã hiến mạng cho người mình yêu, để người mình yêu được sống và sống dồi dào. Khi kêu gọi các tông đồ, Giê- su cũng đã kêu mời các ông “Anh em hãy yêu thương nhau như thầy đã yêu thương anh em”. Nó biết rằng nó bước theo Giêsu là bước theo tiếng gọi của tình yêu nên nó hãy học yêu như Giêsu: yêu người không ghét ghen, yêu người là không nói xấu ai bao giờ, yêu người như Chúa yêu… Chỉ khi nào nó biết yêu như Giêsu, một tình yêu vượt qua mọi biên giới thì nó mới thấy nó được yêu và nhận ra giá trị của nó trước mặt Ngài.Một Lòng Xác Tín
Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt – vợ tổng thống Mỹ Frankin Roosevelt đã từng nói: Về lâu về dài, chính chúng ta sẽ định hình bản thân con người chúng ta và cuộc sống của chúng ta. Quá trình đó không bao giờ kết thúc cho tới khi ta chết. Rốt cuộc thì chúng ta luôn phải gánh chịu mọi trách nhiệm về chính sự lựa chọn của mình. Đúng thế, bước theo chân Giê-su là lựa chọn của nó, nó phải chịu trách nhiệm về chính sự lựa chọn của nó. Kể từ lúc nó lựa chọn là nó bắt đầu nhận được những hoa thơm trái ngọt cũng như những trái đắng của sự lựa chọn ấy. Những trái đắng cũng đủ cho nó nếm mùi của sợ hãi, thất vọng và bất tín. “Bước tiếp hay dừng lại?” là câu hỏi luôn gợi lên trong đầu nó, lại là một sự gợi mở lựa chọn mới cho nó. Đã có lúc, nó sợ hãi mà trốn chạy, không muốn lựa chọn, nhưng càng chạy nó càng theo bám; nó cảm thấy mệt mỏi, sự lựa chọn ấy tựa như cái bóng, nó cũng đòi lại trách nhiệm của chính người đã lựa chọn nó… Và nó dần bình tâm phải đưa ra quyết định, trách nhiệm với sự lựa chọn ấy là bước tiếp. Dám đối đầu, dám bước tiếp cũng đem lại cho nó những trái ngon ngọt, cho nó thêm niềm tin vào sự lựa chọn của mình. Nó thấy bình tâm và hiên ngang đi về phía trước theo tiếng gọi tình yêu muôn thuở đã dành cho nó.
Giê-su mến yêu! Con chỉ là cây bút chì nhỏ trong tay Ngài mà thôi. Nhưng những lúc con mải rong chơi làm nét bút nguệch ngoạc, chệch đi dù chỉ một phút giây thôi; xin Giê-su hãy sửa nắn con, hãy đưa con về, hãy lấy tình yêu mà ủ ấp sưởi ấm trái tim con, Giê-su nhé. Con biết tình yêu con còn nhỏ bé mà tình yêu Ngài cứ đầy ắp rọi xuống đời con; xin cho con biết can đảm đưa đôi tay nhỏ bé của con ra đón lấy ân huệ Ngài ban cho và sẵn sàng dâng hiến, trao lại tất cả cho Ngài, vì mọi sự của con đều là của Ngài.
(Hạt cả-Ứng Sinh Dòng Tên)
Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017
Pray for Vocation.
Lord, I want to be happy in this life
and spend eternity with You in the life to come.
and spend eternity with You in the life to come.
From the first moment of my existence,
You knew my vocation.
Please help me discover Your plan for my life.
Help me to know myself.
Help me to overcome my fears.
Help me to want what You want.
Help me to trust You completely.
Send Your Holy Spirit into my mind and heart
so I can see the gifts You have given me
and hear Your call to serve the Church.
Increase my desire to bring others to You
and to help them reach heaven.
Mary Most Holy, Mother of God,
pray for me, that I can discover my vocation
and have the courage to respond in faith.
Amen
Truyện : Hãy mai táng chính mình
Một vị linh mục nọ đã có một sáng kiến rất ngộ nghĩnh để đánh động giáo dân trong giáo xứ. Một buổi sáng Chúa nhật nọ, dân chúng bỗng nghe một lời rao bảo như sau :”Một nhân vật trong giáo xứ vừa qua đời.Tang lễ sẽ được cử hành vào sáng thứ tư tới”. Nghe lời loan báo ấy, cả giáo xứ nhốn nháo lên. Người nào cũng muốn biết con người quan trọng ấy là ai.
Đúng ngày tang lễ, mọi người trong giáo xứ nườm nượp kéo nhau tới nhà thờ. Từ cung thánh cho đến cuối nhà thờ, không còn một chỗ trống. Người ta đến không phải để cầu nguyện cho người quá cố cho bằng để nhìn mặt lần cuối cùng con người mà ai cũng muốn biết.
Sau thánh lễ, vị linh mục mở nắp quan tài để cho mọi người đến chào biệt lần cuối cùng người quá cố. Ai cũng sắp hàng để nhìn cho kỳ được người chết. Nhưng ai cũng đều ngạc nhiên, bởi vì thay cho thi hài của người chết, mỗi người chỉ nhìn thấy trong quan tài một tấm gương và dĩ nhiên, khi cúi vào quan tài, mỗi người chỉ nhìn thấy dung nhan của mình mà thôi.
Chờ cho mọi người làm xong nghi thức từ biệt ấy, vị linh mục mới giải thích : “Như anh chị em đã có thể nhận thấy, tôi đã cho đặt vào trong quan tài một tấm kính. Con người mà anh chị em nhìn thấy trong quan tài không ai khác hơn là chính mỗi người trong chúng ta. Vâng, đúng thế, thưa anh chị em, mỗi người chúng ta cần phải mai táng chính mình… Thánh lễ vừa rồi đã được cử hành cho tất cả chúng ta”.
(sưu tầm)
4 cột trụ dòng Đa Minh.
Đời sống Đa Minh được đặt nền trên bốn yếu tố: cộng đoàn, cầu nguyện, học tập và giảng thuyết. Đây chính là bốn cột trụ nâng đỡ đời sống của Dòng và giữ cho đoàn sủng của Đấng sáng lập luôn tươi mới. Chúng ta sống bốn cột trụ này một cách trung tín và phong phú sao cho mục đích “giảng thuyết thánh” của Dòng được thành toàn. Trong nếp sống, bốn cột trụ này liên kết mật thiết với nhau giúp cho các anh em của Dòng có thể thực hiện sứ mạng mà cha thánh Đa Minh cũng như Giáo Hội mời gọi đó là: Rao giảng Danh Đức Kitô, Chúa chúng ta trên toàn thế giới.” [Đức Hônôriô III, Thư gửi thánh Đa Minh, 18.1.1221.]
Cộng đoàn
Đời sống Đa Minh trước hết là đời sống cộng đoàn. Cộng đoàn không chỉ là sống cùng với nhau dưới một mái nhà. Tiên vàn, sống cộng đoàn chính là sẵn sàng chia sẻ đời sống với nhau. Nếp sống cộng đoàn mời gọi anh em sống đồng tâm nhất trí, tiến tới sự hiệp nhất với nhau trong Đức Kitô khi cùng chia sẻ một Bánh Thánh ban sự sống và uống chung một chén cứu độ là Máu Con Chiên. [x. Sách Hiến pháp và Chỉ thị (SHC), số 3 §I]
Lý tưởng cộng đoàn tu trì – “một lòng và một ý trong Thiên Chúa” [Tu luật thánh Augustinô, 1] luôn là thách đố đối với tất cả chúng ta. Ước muốn của thánh Đa Minh là bắt chước sự khó nghèo tông đồ của Chúa Giêsu và của Giáo hội sơ khai, vì thế chúng ta được mời gọi “không được nói cái gì làm của riêng, nhưng tất cả đều là của chung cho anh em”[Tu luật thánh Augustinô, 1]. Với việc tuyên khấn sáp nhập vào Dòng Anh Em Giảng Thuyết, chúng ta cam kết đặt tất cả mọi sự làm của chung, cùng nhau chung sống, cầu nguyện và chia sẻ một tầm nhìn chung trong sứ mạng Giảng thuyết. Với tư cách là những tu sĩ Đa Minh, chúng ta cùng nhau chia sẻ những ơn phúc dồi dào mà mình đã lãnh nhận cho tha nhân.
Chúng ta công khai tuyên hứa tuân giữ các lời khuyên Tin Mừng. Lời khấn khó nghèo mời gọi chúng ta sống một nếp sống giản đơn, giải thoát chúng ta khỏi những nhu cầu sở hữu nhiều thứ, giúp chúng ta tự do hơn cho sứ vụ loan báo Tin Mừng. Lời khấn khiết tịnh là một chọn lựa quan trọng, chúng ta không giới hạn bản thân mình với một người bạn đời hay với gia đình, nhưng được tự do trở nên chứng nhân cho tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Lời khấn vâng phục, về cơ bản, cũng giống như bao dòng tu khác, tuy nhiên tuân phục trong Dòng Đa Minh vẫn có một nét khác biệt vì nó được phát sinh từ đời sống cộng đoàn. Vâng phục là một lời cam kết chọn lựa một nếp sống, mà đây là nếp sống của một nhà giảng thuyết. Sự vâng phục này giúp anh em cùng nhau thi hành sứ mạng giảng thuyết vì lợi ích cho toàn thể Giáo Hội. Sống các lời khấn vẫn luôn là một thách đố, nhưng thách đố này không làm cho chúng ta cảm thấy bị ràng buộc, nặng nề, căng thẳng mà trái lại nó làm cho chúng ta hăng hái và sống tràn đầy hơn.
Cầu nguyện
Người tu sĩ Đa Minh quy hướng cuộc đời của mình vào Chúa Kitô – Đấng là Ánh Sáng thật, đồng thời để cho mình được dẫn dắt bởi Chúa Thánh Thần, Đấng đem lại ơn chữa lành của Thiên Chúa cho thế giới hôm nay. Châm ngôn cha Đa Minh đã để lại cho anh em là “cum Deo vel de Deo loqui” – nói với Chúa và nói về Chúa. [Hiến pháp tiên khởi, Phần II, số 31]. Phương châm này nói lên tính chất quy thần, tất cả quy hướng về Chúa. Anh em chúng ta sống đặc nét này bằng việc cử hành Lời Chúa trong kinh nguyện phụng vụ chung hằng ngày, trong suy niệm, học hành và trong việc giảng thuyết. Noi gương Mẹ Thiên Chúa, người luôn suy đi nghĩ lại trong lòng, chúng ta cũng nuôi dưỡng đời sống mình bằng Lời Chúa được truyền đạt trong Kinh Thánh, được cử hành trong bí tích Thánh Thể và được chúng ta đụng chạm trong đời sống hằng ngày.
Theo ý muốn của cha Đa Minh, việc cử hành Kinh thần vụ chung và long trọng cần phải được xem như là một trong số những phân vụ chính yếu của ơn gọi chúng ta. Đối với ơn gọi giảng thuyết, kinh nguyện phụng vụ làm nên cốt tủy của đời sống cầu nguyện. Trong cử hành phụng vụ, đặc biệt là bí tích Thánh Thể, mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa hiện diện và hoạt động. Nhờ chiêm niệm và đón nhận mầu nhiệm cứu độ, chúng ta công bố bằng lời giảng mầu nhiệm ấy cho tha nhân để họ cũng có thể được tháp nhập vào trong thân thể Đức Kitô ngang qua các bí tích đức tin. Trong phụng vụ, cùng với Đức Kitô, chúng ta tôn vinh Thiên Chúa vì công trình ngàn đời của Người và tặng phẩm cao siêu của ơn thánh Người dành cho nhân loại. Chúng ta khẩn cầu Chúa Cha tuôn đổ lòng thương xót xuống trên toàn thể Hội thánh và ơn cứu độ cho toàn thế giới. Cách riêng, sự hiệp nhất của anh em Đa Minh cũng được củng cố và bén rễ sâu trong cử hành phụng vụ. [SHC 57]
Học tập
Cha thánh Đa Minh xem việc học như là một phần thiết yếu của sứ vụ “giảng thuyết thánh”. Vào thế kỉ thứ XIII, đây quả là một sáng kiến táo bạo vì hầu hết giáo sĩ lúc bấy giờ không được học hành nhiều. Thánh Đa Minh đã gửi các tu sĩ đến các trường đại học lớn thời bấy giờ để học tập, giảng thuyết và thiết lập các trung tâm học vấn. Sự dấn thân cho việc học hành và giảng dạy của các tu sĩ Đa Minh vẫn tiếp tục cho đến hôm nay.
Nguồn mạch đầu tiên của việc học Đa Minh chính là Lời Thiên Chúa, chứa đựng trong Thánh Kinh và Thánh Truyền và được giải thích bởi Huấn Quyền Giáo Hội. Lời mặc khải trọn vẹn nhất đó là chính Đức Giêsu Kitô. Nguồn mạch thứ hai, chúng ta học biết Chân Lý ngang qua công trình tạo dựng của Chúa, qua vũ trụ, qua những thành tựu của con người và ngay cả những tôn giáo khác cũng phản chiếu ánh sáng của Tin Mừng. Như thế, những mạc khải của Thiên qua lịch sử cứu độ cũng như toàn thể công trình tạo dựng của Người đều là nguồn mạch cho việc học hành, đưa dẫn người Đa Minh đến chân lý cứu độ. [x. SHC 78-79]
Mục đích của việc học Đa Minh là làm cho chúng ta trở nên “hữu ích cho linh hồn tha nhân.” [SHC 77 §I]. Khác với học chỉ để thoả mãn trí tò mò, việc học Đa Minh là một công việc của lòng thương xót nhằm giúp cho việc thông truyền chân lý cứu độ trở nên dễ dàng hơn. Việc học của chúng ta cao quý và thánh thiêng, bởi vì động lực thúc đẩy chúng ta học xuất phát từ giới luật kép: tình yêu đối với Thiên Chúa và tình yêu đối với tha nhân.
Giảng thuyết
Ký tự viết tắt “O.P” xuất phát từ tên của Dòng – Ordo Praedicatorum, đặt sau tên của chúng ta nói lên rằng giảng thuyết là trọng tâm của đời sống Đa Minh. Thực vậy, Dòng chúng ta được thành lập là để trở nên “hữu ích cho linh hồn tha nhân” [Hiến pháp Tiên khởi, Tự ngôn]. Như thế, một cách chính yếu chúng ta làm cho mình trở nên hữu ích cho tác vụ rao giảng Lời Chúa. Đời sống chung, học tập và cầu nguyện của chúng ta, tất cả phải được ăn khớp với nhau để nâng đỡ cho ơn gọi của một nhà giảng thuyết. Việc giảng thuyết của chúng ta được thực hiện dưới nhiều hình thức. Chúng ta giảng thuyết trong phụng vụ và cho các cuộc tĩnh tâm, bên cạnh đó, việc giảng dạy và những hình thức mục vụ khác cũng là cách thế để chúng ta mang Lời có sức chữa lành của Thiên Chúa đến cho tha nhân. Sứ mạng giảng thuyết đưa chúng ta đến với các giáo xứ, các giảng đường đại học, các nhà tĩnh tâm, đến những nơi con người đang thiếu vắng tình thương hay đang sống trong bóng tối sự dữ.
(Linh Mục: Pr Nguyễn Thế Truyền, O.P)
Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017
Chỉ là tôi giấu đi, bạn thì mang ra chia sẻ
Phía sau mỗi người là câu chuyện khác nhau
Và những nỗi đau đang âm thầm lặng lẽ
Họ giấu tổn thương vào bề ngoài mạnh mẽ
Đôi lúc bất cần...cố nở nụ cười tươi..!
Và những nỗi đau đang âm thầm lặng lẽ
Họ giấu tổn thương vào bề ngoài mạnh mẽ
Đôi lúc bất cần...cố nở nụ cười tươi..!
Hãy đặt bản thân vào vị trí mọi người
Học cách cảm thông và yêu thương người khác
Đã sống trên đời ai chưa từng tổn thương, mất mát
Sao lại vô tình...xát muối trái tim nhau..?
Học cách cảm thông và yêu thương người khác
Đã sống trên đời ai chưa từng tổn thương, mất mát
Sao lại vô tình...xát muối trái tim nhau..?
Bạn có nỗi đau, tôi cũng có nỗi đau
Chỉ là tôi giấu đi, bạn thì mang ra chia sẻ
Cuộc sống mỗi người do chính mình tô vẽ
Đừng tùy tiện buông lời...phán xét một ai..!
Chỉ là tôi giấu đi, bạn thì mang ra chia sẻ
Cuộc sống mỗi người do chính mình tô vẽ
Đừng tùy tiện buông lời...phán xét một ai..!
Nếu đến một ngày ai đó đổi thay
Là chuyện hiển nhiên vì cuộc đời là thế
Đừng trách hờn hay oán than kể lể
Vốn dĩ sau này...ai cũng khác mà thôi..!
Là chuyện hiển nhiên vì cuộc đời là thế
Đừng trách hờn hay oán than kể lể
Vốn dĩ sau này...ai cũng khác mà thôi..!
(sưu tầm)
Mẹ Muốn
Mẹ muốn dẫn Con đi thật xa
Mọi con đường Con đi, có Mẹ, đều là nhà
Chúng ta sẽ băng qua vạn cánh rừng đầy nắng
Và ngủ thật dài vào những mùa trăng.
Mọi con đường Con đi, có Mẹ, đều là nhà
Chúng ta sẽ băng qua vạn cánh rừng đầy nắng
Và ngủ thật dài vào những mùa trăng.
Mẹ muốn Mẹ Con mình dạo chơi tung tăng
Qua những thảo nguyên nồng nàn mùi cỏ
Mẹ sẽ kể Con nghe câu chuyện về vương quốc nọ
Có một thiên thần cất tiếng hát mỗi đêm.
Qua những thảo nguyên nồng nàn mùi cỏ
Mẹ sẽ kể Con nghe câu chuyện về vương quốc nọ
Có một thiên thần cất tiếng hát mỗi đêm.
Mẹ muốn mỗi ngày Con sẽ lớn thêm
Sẽ nói cười, sẽ đùa vui, ca hát
Mẹ Con mình cùng nhau phiêu bạt
Qua muôn đồi, muôn núi, muôn sông.
Sẽ nói cười, sẽ đùa vui, ca hát
Mẹ Con mình cùng nhau phiêu bạt
Qua muôn đồi, muôn núi, muôn sông.
Rồi Mẹ sẽ dắt Con qua những rừng thông
Nơi tuổi thơ Mẹ lơ thơ tóc hồng màu nắng
Mẹ sẽ cùng Con xem mặt trời lặn
Nơi đỉnh núi chiều mây phủ mờ sương.
Nơi tuổi thơ Mẹ lơ thơ tóc hồng màu nắng
Mẹ sẽ cùng Con xem mặt trời lặn
Nơi đỉnh núi chiều mây phủ mờ sương.
Mẹ sẽ dạy Con biết yêu thương
Với trái tim hiên ngang mà nhân từ, bác ái
Mang trọng trách trên vai mà chẳng bao giờ ngần ngại
Không chịu cúi đầu trước thử thách chông gai.
Với trái tim hiên ngang mà nhân từ, bác ái
Mang trọng trách trên vai mà chẳng bao giờ ngần ngại
Không chịu cúi đầu trước thử thách chông gai.
Còn nhiều điều Mẹ sẽ nói cho Con vào ngày mai
Khi bước chân Con đã vững vàng, mạnh mẽ
Khi Con sống hồn nhiên những tháng năm tuổi trẻ
Và hiểu được cuộc đời là những chuyến xe...
Khi bước chân Con đã vững vàng, mạnh mẽ
Khi Con sống hồn nhiên những tháng năm tuổi trẻ
Và hiểu được cuộc đời là những chuyến xe...
(St)
Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017
Thanh âm của trái tim.
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài nói:
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?”
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông nhẹ nhàng:
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
Ngài kết luận:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về"
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về"
Thứ Tư, 5 tháng 4, 2017
Tiếng gọi nào tha thiết những chiều mưa.
Tiếng gọi nào tha thiết những chiều mưa
Sa mạc khát đã tạm nguôi cơn khát
Chỉ dám xin một giọt nước mát
Ai ngờ được cả dòng sông?
Tiếng gọi nào cứ thảng thốt mênh mông
Lặn chìm vào tim nhau những nỗi niềm bát ngát
Những nỗi niềm đốt cháy trời sa mạc
Con thuyền đời hy vọng bến bình yên
Tiếng gọi nào... có phải Chúa nhân hiền
Đôi mắt ấy dịu dàng chờ người về trong vòng tay ấm áp
Đôi mắt ấy dịu dàng thứ tha những lỗi lầm vấp phạm
Sa mạc cuộc đời ... ơn biến đổi ... hoa Hồng Ân...
(sưu tầm)
Tôi thấy mình đứng chông chênh lắm!...
Đã đi qua bao mùa hoa đinh hương nở rồi lại tàn, vậy mà đến một tiếng yêu thương tôi cũng chẳng đủ can đảm mà nói ra! Tôi cứ dối lòng mình rằng tôi chưa bao giờ rung động. Chưa bao giờ nhung nhớ nụ cười, chưa một lần say mê ánh mắt. Tôi sai mất rồi! Tôi đã rất nhớ em! Chắc em không biết đâu. Tôi thấy mình đứng chông chênh lắm! Thấy trong lòng đầy bộn bề, đầy những suy nghĩ mông lung.
Thu đi qua, nắng yếu ớt rơi rơi từng vệt dài, mong manh tựa như sương, nhạt màu tựa như tôi và em! Trong khoảng không bao la người, bao la gió, tôi thấy em. Ngay giây phút ấy, mọi thứ dừng lại, tôi nghe tim mình đập từng nhịp một, rõ ràng, mạch lạc. Tiếng em nói cười ngân vang, lao xao, em như mùa xuân, như mùa hoa đinh hương nở rộ, tím từng chùm đầy mê hoặc. Tôi chẳng còn nghe thấy tiếng phố phường náo động, dập dìu, chẳng còn nữa tiếng bao người nhộn nhịp. Tôi đứng đó, nhìn em! Em chắc chắn, không biết có một người đứng lặng theo, ngây ngất, đắm chìm!
Tôi sẽ chỉ đứng đó và nhìn em như vậy. Mặc cho khi đêm buông từng mảng tối, thả hơi thở u ám xuống đôi bờ vai, tôi sẽ thấy mình rất đáng thương...
Tôi không nhớ nổi đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi chẳng nhớ được, tôi đã chờ để được nói với em một tiếng xin chào, đã bao lâu rồi? Em có nhớ hay không? Có để ý không?
Người ta thường nói: "Lạnh lùng hơn cả mùa đông, là trái tim của người không thương mình..." Ừ thì, vậy đó, mà, cũng đành thôi! Chắc em vẫn rất thản nhiên dù tôi không xuất hiện. Nhưng không được thấy em, lòng tôi ngập đầy giông bão!
Sau hôm nay, nếu tôi thật sự biến mất, em có tìm không? Có buồn không? Tôi đã lục tung cả thế giời chỉ để tìm nụ cười em, tôi đã mải miết đuổi theo một ánh mắt! Tôi đã tương tư em, mặc cho em chẳng hay biết. À, tại do tôi không nói đó thôi! Mà nếu, chỉ là nếu thôi, tôi nói ra, em có chạy trốn tôi không?
Trên đời, thứ tốt nhất lại là KHÔNG CÓ ĐƯỢC. Vì không có em, mà tôi thương em tha thiết. Hay vì quá thương em tha thiết mà tôi bất chấp hết mọi thứ để được tiếp tục thương và thương dù cho em có không thuộc về tôi? Có những ngày tôi đợi em rất lâu, đến nổi, tôi không thể nào đợi được nữa. Đến mức khi nhìn thấy em, định luyên thuyên vài câu mà sợ em bận, mà sợ mình thốt không nên lời, lại thôi!
Người đến chỉ để rời đi...
Phải chăng mọi thứ đã tới mùa gió bay
Tự hỏi. Vì sao những mạch cảm xúc trong ta đứt quãng, phải chăng mọi thứ đã tới mùa gió bay. Vẫn biết rằng trong cuộc sống thiếu vững bền nhất là tình cảm con người. Nhưng ta vẫn tin một lúc nào đó những cảm xúc sẽ được khơi gợi lại, ngọt ngào và ăm ắp hơn xưa.
Chiều. Ta tự nguyện vét cạn những tâm tư phủ lên màu tím nhớ. Ta thấy lòng mình bâng khuâng nhiều lắm. Vì ta nặng lòng, vì ta đa mang. Vì ta cứ hay tin vào cảm nhận riêng. Nên đôi lần nhầm lẫn. Đôi lần ta thấy tiếc cho những gì ta đã từng thương mến đong đầy.
Xin chào em, mùa gió tháng tư. Cho ta những nhớ - quên cần thiết...
Sài Gòn, 4/4/2017
Numita NMTV
Numita NMTV
Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017
Mùa gió tháng tư. Cho ta những nhớ - quên cần thiết.
Đôi lúc ta vẫn thường giả vờ quên một tuyến phố, giả vờ quên một cái tên, giả vờ quên một kỷ niệm nào đó mặc dù ta biết nó đã đã ghim chặt vào tim, ăn sâu bám rễ như cây cổ thụ nghìn năm trong tâm hồn rêu xanh cỏ mọc. Giống như người say, giống như người điên. Ta giả vờ chỉ để ru lòng thôi khắc khoải, để tạm thời an yên trong những điều luyến tiếc xa vời. Nhưng chỉ là giả vờ thôi...
Chiều nay. Ta gặp cái nắng da diết cháy trên những tàng cây. Chợt phút giây nào đó, ta thèm ta khát một tiếng ve đầu mùa, thèm một cơn gió thổi bay những nóng nực tâm can. Thèm được rũ bỏ những muộn phiền từ lâu ấp ủ, từ lâu lên men trong những giấc mơ ngày.
Đôi lúc, ta thấy chán những bon chen phố thị, ta thấy chán những bụi phủ lối về, ta thấy chán những ồn ào đông đúc tắc đường mỗi giờ tan sở. Ta thèm một chốn nào đó, có mẹ ta, gia đình ta và bạn bè ta...
Chiều nay. Mơ màng trong những hiện thân của gió, của nắng, của tháng tư nồng nàn cháy bỏng. Bao nhiêu điều đã cố giả vờ mà vẫn không sao giả vờ được một cách tự nhiên như thật. Ta qua rồi cơn say, ta qua rồi cơn mê. Một giây nào đó, bỗng thấy tất cả trong ta trở về hư không. Ta vét cạn tình mình để thổi tung cùng những trăn trở một thời. Để rồi sau đó, ta muốn trở về ngủ trong mùa đông cũ, ngủ trong một đóa hoa đêm không màu...
Cuộc đời. Với riêng ta. Chỉ là những lả lướt quen thân trong từng mùi hương phấn sáp, mùi hương trên mái tóc, trên những nụ môi hồng. Cuộc đời, đơn giản chỉ là một cuộc hành trình đi tìm con đường thỏa mãn những ước mong. Cuộc đời đơn giản là những lần vấp ngã rồi lại đứng lên, vững vàng hơn hoặc chết. Và ta đang gói ghém những mạch cảm xúc ngọt ngào còn lại, hiến dâng cho mùa gió tháng tư trinh nguyên.
Những nóc phố đã phủ rêu hiển hiện trong từng bức vẽ của người họa sỹ tự do. Những bàn tay thơm tho, những khuôn mặt người với nụ cười du miên. Tất cả vẫn còn đây, như chưa hề ngủ yên, và chưa hề biết tới phút giây nào xa cách.
Tự hỏi. Vì sao những mạch cảm xúc trong ta đứt quãng, phải chăng mọi thứ đã tới mùa gió bay. Vẫn biết rằng trong cuộc sống thiếu vững bền nhất là tình cảm con người. Nhưng ta vẫn tin một lúc nào đó những cảm xúc sẽ được khơi gợi lại, ngọt ngào và ăm ắp hơn xưa.
Chiều. Ta tự nguyện vét cạn những tâm tư phủ lên màu tím nhớ. Ta thấy lòng mình bâng khuâng nhiều lắm. Vì ta nặng lòng, vì ta đa mang. Vì ta cứ hay tin vào cảm nhận riêng. Nên đôi lần nhầm lẫn. Đôi lần ta thấy tiếc cho những gì ta đã từng thương mến đong đầy.
Xin chào em, mùa gió tháng tư. Cho ta những nhớ - quên cần thiết.
Tháng tư nào rồi cũng sẽ đi qua...
Tháng tư nào rồi cũng sẽ đi qua... Điều còn lại trong đời sống vô thường dĩ nhiên sẽ là yêu thương tuyệt diệu. Đừng đặt quá nhiều câu hỏi cho cuộc đời khi ta chưa từng nếm trải. Hãy dấn bước và sống trọn vẹn trong đó. Dẫu có đớn đau tủi hờn, hay vinh quang cao ngời thì người trong cuộc mới có thể cảm thấu nhất. Tê liệt thể xác thì đã sao? Vẫn hơn nhiều người đi qua nhau mỗi giờ mà xơ cứng rồi quên lãng.
Tôi chỉ có niềm ước ao mỗi nơi mình đã đến sẽ kịp tặng lại ai đó nụ cười. Dù bạn là ai? Tôi là ai? Vẫn không quan trọng bằng chúng ta đã để lại điều gì cho cuộc đời khi ngọn đèn chợt tắt trong kiếp người thoảng qua...
Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017
Chạm vào đêm một nỗi nhớ thâm sâu
Chạm vào đêm một nỗi nhớ thâm sâu
Xin Chúa lấp cho con đầy khoảng trống
Con bé nhỏ giữa trời cao đất rộng
Xin Chúa cõng con về trên đôi cánh Tình Yêu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)