Sài Gòn mùa này… vắng những cơn mưa…
Nó nhớ! Nhớ những cơn mưa đổ đầy nước và gió. Chẳng còn những cơn mưa rào có khi đến xối xả, giận dữ của mùa hè nóng nảy; chỉ thoáng đâu đây những cơn mưa bất chợt, vội đến rồi lại vội đi… Mưa! Không ồn ào nhưng sâu lắng, nhỏ nhẹ mà ý vị. Nó còn đang miên man, suy nghĩ, nhớ nhung. Thì kìa! Mưa bất chợt! Nó vội vàng bật tung cửa sổ, lao ra ban công để đón cơn mưa. Từng giọt, từng giọt mang theo hơi thở của đất trời, đầy những sữa thơm và gió nhẹ. Cái se se lạnh của cơn gió heo may, cái mùi thơm nồng nàn của hoa sữa phả vào mặt nó. Nó giật mình ra khỏi nỗi miên man và nhận ra rằng: Thu đã đến bên nó, đến trên khắp nẻo đường từ thành phố đến thôn quê.
Thu đã về! Làm cho nó cảm thấy lòng mình có chút ấm áp, sưởi ấm lại con tim đã héo úa. Thu đi rồi thu lại đến, cho nó niềm hi vọng của những giây phút bình yên. Nhưng thu đến cũng gợi lên trong lòng nó những vết thương. Nó bàng hoàng vì thấy mọi thứ xung quanh thật mỏng manh, mơ hồ và mau tan biến. Cái cảm giác lững lờ, chơ vơ, mong manh vô định đang xâm chiếm tâm hồn và làm tim nó se thắt lại. Phải chăng nó đang sống vội? Nó nghe như có tiếng vọng: “Hãy dừng lại! “cắm mốc, dựng cột chỉ đường và để ý tới con đường ngươi đã qua” (Giê-rê-mi-a 31,21). Nó bắt đầu nhìn chậm lại, nghĩ chậm lại và sống chậm lại.
Chậm lại để nhìn lại những lựa chọn của nó, ôn cố tri tân, để kinh nghiệm những điều nó đã học được và để nó có những lựa chọn mới. Chậm lại là cơ hội nó ôn lại những lựa chọn, những quyết định của nó sau những tháng ngày rong chơi đó đây: Lựa chọn – Nó đi tu.
Nhà văn Lỗ Tấn nói: “Trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Con đường nó đang đi cũng thế, nó đâu có sẵn, nó là kết quả của chuỗi những lựa chọn liên tiếp không ngừng nghỉ. Con đường ấy đầy những sữa thơm và mật đắng, đầy những hoa hồng và gai nhọn: con đường từ bỏ, con đường thập giá, con đường phục vụ – con đường Giêsu. Con đường đó nó đã lựa, đã sàng lọc, và đã chọn; dẫu biết rằng đó chẳng phải là sự lựa chọn của riêng nó nhưng là sự lựa chọn, ưu tuyển của Giê-su đã dành cho nó; và nó biết rằng mình chỉ có một sự lựa chọn là sẵn sàng để cho sự lựa chọn ấy được thực hiện nơi nó.
Hãy mạnh dạn lên! Hãy can đảm lên! Hãy lên đường!
Bởi con đường nó đang đi có Giêsu cùng sánh bước, nó đâu có đi một mình, có Giê-su đi bên nó nó đâu có phải lo sợ gì!
Con đường nó đi, mở ra cho nó những chân trời mới, những ước mơ với đầy lý tưởng và hoài bão. Bước chân lên đường, đường tiến về nhà Cha, nó ngỡ mình như lạc trong một giấc mơ và khám phá ra điều lý thú: “Ôi, ở đây như ở Thiên Đàng ấy nhỉ!”. Nó hân hoan sung sướng mà tạ ơn Cha, cùng quyết tâm sống tốt đẹp, sống mỗi ngày một tốt hơn để như lời Thánh Vịnh đã nói: “Tôi chỉ ước mong một điều là cho tôi được sống trong nhà Chúa trọn đời”.
Khi nó bước chân vào cộng đoàn, có biết bao điều mới mẻ, ngỡ ngàng đến với nó.
Đời sống thì quá mới mẻ: Ở gia đình, không được là ông hoàng nhưng nó cũng như chàng hoàng tử, hoàn toàn tự do, muốn thế nào được thế ấy. Chỉ đơn giản là nó thích thì nó làm thôi. Nhưng ở đây? Ôi chao! Phiền phức và rắc rối. Cái gì cũng phải có phép có tắc, theo giờ. Có lúc nó phải vội vàng, có lúc thì lăng xăng quá, lúc thì phải đợi chờ. Nó thấy mình như quả bong bóng căng tròn và chỉ chờ một sự va chạm nhẹ là nó “bùm” thôi.
Nó vỡ mộng: Đã có những sự va chạm vào nó, quả bóng đã có những lỗ châm kim. Nó cứ tưởng:
Đây là đất thánh, thế nhưng vẫn có cái chưa thánh hay đôi khi chỉ là cái thánh theo mùa.
Cứ tưởng nơi đây có một đời sống hoàn hảo nhưng vẫn còn đầy những thứ chưa hoàn hảo, còn đầy những tranh chấp và đố kị.
Cứ tưởng rằng mọi người đã biết quên mình nhưng những cá nhân vẫn còn sôi sục.
Cứ tưởng rằng nơi đây đầy yêu thương và rộn tiếng chim ca nhưng vẫn còn đầy giận hờn và ganh ghét.
Cứ tưởng nơi đây là hoàn toàn công bằng nhưng vẫn còn đầy những bất công hẹp hòi.
Những cái “cứ tưởng” ấy cứ tiếp tục kéo dài như thể vô cùng vô tận, những cái lôi thôi ấy cứ tiếp diễn làm cho nó phải ưu sầu nản chí. Thế nhưng, nó đến tìm Giê-su chứ đâu phải tìm kiếm người đời; và nó tự nhủ: đấy, Giê-su đặt bên cạnh nó những tâm hồn như thế đấy, để chờ nó phục vụ, bởi ai cũng hoàn hảo thì Chúa đã chẳng kêu mời “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em ở trên trời”. Tự nhiên nó nhớ tới một câu chuyện vui thế này: ở một nhà dòng kia, có một bạn nữ tới tìm hiểu Ơn gọi. Vừa bước chân vào nhà dòng thì thấy hai ma-sơ đang quýnh nhau, bạn ấy sợ quá và viện lý do này nọ xin về luôn. Nó cứ ngồi cười khúc khích một mình và ngẫm “thế thì ai đi tu nhỉ”.
Chấp nhận thực tế: Nó phải biết dùng ngay cuộc sống hiện tại mà Giêsu đã ban cho nó để hoàn thiện bản thân mình. Không chê trách anh em cũng chẳng phải bỏ mặc nhưng nó phải hiểu biết và đón nhận điều này là ở trần gian chưa có sự thiện hảo tuyệt đối. Bởi thế, Giê-su mới ví nước Trời như một mẻ lưới có đủ loại cá tốt xấu hay như thửa ruộng có cả cỏ lùng. Khi thu hoạch ông chủ mới ngồi lựa chọn sao. Nên nó phải cố gắng sống, làm những điều tốt lành đang khi phải sống trong và xung quanh những sự dữ. Nó phải biết rằng Giê-su muốn đặt nó ở trong một hỗn mang như thế để xem nó sẽ thế nào? Nó sẽ tốt hơn hay thụt lùi đi? Nó phải bình tâm, nhận ra bí quyết sống hạnh phúc của nó là:
Bằng lòng với hiện tại, Chấp nhận bản thân,
Đón nhận những niềm vui nhỏ… mà chu toàn bổn phận.
Nhiệt tâm chu toàn bổn phận: chấp nhận không phải là buông xuôi hay thụ động mà là sống thực tế hơn, chu toàn bổn phận. Công việc của nó, nó phải gắng sức hoàn thành với sáng kiến và trách nhiệm, nó phải tập trung vào công việc của mình mà không so đo tính toán thiệt hơn, nó phải biết rằng chính Giê-su muốn trao cho nó những công việc đó nên nó vui vẻ hoàn thành công việc của mình để làm đẹp lòng Giê-su. Giá như nó nhìn thấy Giê-su gật đầu và mỉm cười với nó thì sung sướng hạnh phúc biết bao, nhưng Giê-su dành cái gật đầu và nụ cười ấy mãi cho tới khi nó hoàn tất cuộc đời này và hân hoan tiến vào Nước Trời, Giê-su đang chờ nó đấy.
Cộng tác với anh em: ai đó đã từng nói “không ai là một hòn đảo”, nên nó phải biết rằng nó không cô độc vì bên nó có anh em cùng vui sống, mỗi người mỗi công việc để cộng đoàn được thăng tiến và triển nở hơn. Nó phải biết tôn trọng cùng đón nhận anh em như món quà Giê-su gửi đến cho nó để sống tình hiệp nhất và yêu thương nhau. Nó phải biết dẹp bỏ ý riêng, cái tôi ích kỉ hẹp hòi: tôi sắc tối, tôi nặng tội, tôi huyền tồi. Nếu không nó sẽ trở nên tối – tội – tồi.
Thế đấy! Nó đi tu! Nó đã lựa chọn một cuộc sống trải dài hoa hồng nhưng đầy gai góc, dấm chua, mật đắng. Nếu ngày nào nó chưa sống yêu thương như Giê-su mời gọi thì ngày đó nó sẽ sống trong cô đơn, tuyệt vọng như ánh lửa dần lụi tàn. Nếu ngày nào nó lãng quên Giê-su thì ngày đó nó chẳng biết mình là ai, đi đâu về đâu. Nếu ngày nào nó còn ghen ghét anh em thì ngày đó nó còn sống trong bất an, muộn phiền. Nên nó muốn làm đẹp lòng Giê-su và dâng lại tất cả cho Ngài, nó phải sống và chu toàn bổn phận của nó như Đấng đã yêu thương kêu gọi nó. Và chìa khoá cho nó chính là Tình yêu, vì Giê-su đã yêu nó trước, nó được yêu nên nó đáp lại. Cũng chính vì yêu nên Giê-su đã hiến mạng cho người mình yêu, để người mình yêu được sống và sống dồi dào. Khi kêu gọi các tông đồ, Giê- su cũng đã kêu mời các ông “Anh em hãy yêu thương nhau như thầy đã yêu thương anh em”. Nó biết rằng nó bước theo Giêsu là bước theo tiếng gọi của tình yêu nên nó hãy học yêu như Giêsu: yêu người không ghét ghen, yêu người là không nói xấu ai bao giờ, yêu người như Chúa yêu… Chỉ khi nào nó biết yêu như Giêsu, một tình yêu vượt qua mọi biên giới thì nó mới thấy nó được yêu và nhận ra giá trị của nó trước mặt Ngài.Một Lòng Xác Tín
Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt – vợ tổng thống Mỹ Frankin Roosevelt đã từng nói: Về lâu về dài, chính chúng ta sẽ định hình bản thân con người chúng ta và cuộc sống của chúng ta. Quá trình đó không bao giờ kết thúc cho tới khi ta chết. Rốt cuộc thì chúng ta luôn phải gánh chịu mọi trách nhiệm về chính sự lựa chọn của mình. Đúng thế, bước theo chân Giê-su là lựa chọn của nó, nó phải chịu trách nhiệm về chính sự lựa chọn của nó. Kể từ lúc nó lựa chọn là nó bắt đầu nhận được những hoa thơm trái ngọt cũng như những trái đắng của sự lựa chọn ấy. Những trái đắng cũng đủ cho nó nếm mùi của sợ hãi, thất vọng và bất tín. “Bước tiếp hay dừng lại?” là câu hỏi luôn gợi lên trong đầu nó, lại là một sự gợi mở lựa chọn mới cho nó. Đã có lúc, nó sợ hãi mà trốn chạy, không muốn lựa chọn, nhưng càng chạy nó càng theo bám; nó cảm thấy mệt mỏi, sự lựa chọn ấy tựa như cái bóng, nó cũng đòi lại trách nhiệm của chính người đã lựa chọn nó… Và nó dần bình tâm phải đưa ra quyết định, trách nhiệm với sự lựa chọn ấy là bước tiếp. Dám đối đầu, dám bước tiếp cũng đem lại cho nó những trái ngon ngọt, cho nó thêm niềm tin vào sự lựa chọn của mình. Nó thấy bình tâm và hiên ngang đi về phía trước theo tiếng gọi tình yêu muôn thuở đã dành cho nó.
Giê-su mến yêu! Con chỉ là cây bút chì nhỏ trong tay Ngài mà thôi. Nhưng những lúc con mải rong chơi làm nét bút nguệch ngoạc, chệch đi dù chỉ một phút giây thôi; xin Giê-su hãy sửa nắn con, hãy đưa con về, hãy lấy tình yêu mà ủ ấp sưởi ấm trái tim con, Giê-su nhé. Con biết tình yêu con còn nhỏ bé mà tình yêu Ngài cứ đầy ắp rọi xuống đời con; xin cho con biết can đảm đưa đôi tay nhỏ bé của con ra đón lấy ân huệ Ngài ban cho và sẵn sàng dâng hiến, trao lại tất cả cho Ngài, vì mọi sự của con đều là của Ngài.
(Hạt cả-Ứng Sinh Dòng Tên)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét