Tiếng gọi nào tha thiết những chiều mưa
Sa mạc khát đã tạm nguôi cơn khát
Chỉ dám xin một giọt nước mát
Ai ngờ được cả dòng sông?
Tiếng gọi nào cứ thảng thốt mênh mông
Lặn chìm vào tim nhau những nỗi niềm bát ngát
Những nỗi niềm đốt cháy trời sa mạc
Con thuyền đời hy vọng bến bình yên
Tiếng gọi nào... có phải Chúa nhân hiền
Đôi mắt ấy dịu dàng chờ người về trong vòng tay ấm áp
Đôi mắt ấy dịu dàng thứ tha những lỗi lầm vấp phạm
Sa mạc cuộc đời ... ơn biến đổi ... hoa Hồng Ân...
(sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét