Thứ Tư, 5 tháng 4, 2017

Tôi thấy mình đứng chông chênh lắm!...

Đã đi qua bao mùa hoa đinh hương nở rồi lại tàn, vậy mà đến một tiếng yêu thương tôi cũng chẳng đủ can đảm mà nói ra! Tôi cứ dối lòng mình rằng tôi chưa bao giờ rung động. Chưa bao giờ nhung nhớ nụ cười, chưa một lần say mê ánh mắt. Tôi sai mất rồi! Tôi đã rất nhớ em! Chắc em không biết đâu. Tôi thấy mình đứng chông chênh lắm! Thấy trong lòng đầy bộn bề, đầy những suy nghĩ mông lung.
Thu đi qua, nắng yếu ớt rơi rơi từng vệt dài, mong manh tựa như sương, nhạt màu tựa như tôi và em! Trong khoảng không bao la người, bao la gió, tôi thấy em. Ngay giây phút ấy, mọi thứ dừng lại, tôi nghe tim mình đập từng nhịp một, rõ ràng, mạch lạc. Tiếng em nói cười ngân vang, lao xao, em như mùa xuân, như mùa hoa đinh hương nở rộ, tím từng chùm đầy mê hoặc. Tôi chẳng còn nghe thấy tiếng phố phường náo động, dập dìu, chẳng còn nữa tiếng bao người nhộn nhịp. Tôi đứng đó, nhìn em! Em chắc chắn, không biết có một người đứng lặng theo, ngây ngất, đắm chìm!
Tôi sẽ chỉ đứng đó và nhìn em như vậy. Mặc cho khi đêm buông từng mảng tối, thả hơi thở u ám xuống đôi bờ vai, tôi sẽ thấy mình rất đáng thương...
Kết quả hình ảnh cho study
Tôi không nhớ nổi đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi chẳng nhớ được, tôi đã chờ để được nói với em một tiếng xin chào, đã bao lâu rồi? Em có nhớ hay không? Có để ý không?
Người ta thường nói: "Lạnh lùng hơn cả mùa đông, là trái tim của người không thương mình..." Ừ thì, vậy đó, mà, cũng đành thôi! Chắc em vẫn rất thản nhiên dù tôi không xuất hiện. Nhưng không được thấy em, lòng tôi ngập đầy giông bão! 
Sau hôm nay, nếu tôi thật sự biến mất, em có tìm không? Có buồn không? Tôi đã lục tung cả thế giời chỉ để tìm nụ cười em, tôi đã mải miết đuổi theo một ánh mắt! Tôi đã tương tư em, mặc cho em chẳng hay biết. À, tại do tôi không nói đó thôi! Mà nếu, chỉ là nếu thôi, tôi nói ra, em có chạy trốn tôi không?
Kết quả hình ảnh cho study
Trên đời, thứ tốt nhất lại là KHÔNG CÓ ĐƯỢC. Vì không có em, mà tôi thương em tha thiết. Hay vì quá thương em tha thiết mà tôi bất chấp hết mọi thứ để được tiếp tục thương và thương dù cho em có không thuộc về tôi? Có những ngày tôi đợi em rất lâu, đến nổi, tôi không thể nào đợi được nữa. Đến mức khi nhìn thấy em, định luyên thuyên vài câu mà sợ em bận, mà sợ mình thốt không nên lời, lại thôi!
Người đến chỉ để rời đi...

Không có nhận xét nào: