Hồi còn đi học, tôi từng được nghe một câu chuyện của thầy giáo dạy Văn mãi về sau tôi vẫn còn nhớ:
“Khi đang ngồi học trong một lớp công trình, giáo viên bảo sinh viên vẽ một bức tranh mô tả một cây cầu.
Whistler đã vẽ một cầu vòm bằng đá tuyệt đẹp và có thêm hai cậu bé khoan khoái ngồi câu cá trên đó. Giáo viên hướng dẫn thấy hai đứa trẻ trong bức tranh, tỏ ra bực tức và cáu kỉnh bảo Whistler phải tẩy bỏ chúng khỏi cây cầu.
Whistler vẽ lại bức phác họa, lần này cho hai đứa trẻ ngồi trên bờ sông. Giáo viên càng khó chịu hơn nữa và hét bảo Whistler phải tẩy bỏ bọn trẻ khỏi bức tranh.
Whistler làm theo, nhưng trong bản phác thảo cuối cùng, ông lại cho hình ảnh hai cậu bé vào nhưng bằng chi tiết khiến cho giáo viên rùng mình.
Ông ấy vẽ hai tấm bia mộ nhỏ ở triền sông, có ghi tên hai đứa trẻ trên đó!”
Câu chuyện đó theo tôi mãi những năm tháng ở trường học, tôi luôn nghĩ sau này mình sẽ làm gì để giúp ích cho đời, cho mọi người, và cho chính cả bản thân tôi. Sau này khi là một người có trách nhiệm trong việc giảng dạy cùng với kiến thức tôi lĩnh hội và với sự giáo dục gia đình đã giúp tôi có phương pháp dạy học cho riêng mình, đó là luôn cố gắng phát hiện và khơi dậy những mặt tích cực ở trẻ nhỏ thay cho việc chỉ xoáy vào phê phán những điểm xấu. Tôi quan tâm đến những chi tiết nhỏ, phát hiện những khả năng ẩn lấp của con trẻ. Tôi dạy cho trẻ nhân cách trước khi bắt chúng học kiến thức. Và hơn hết tôi truyền đam mê cảm hứng, động lực trước khi ép vào quy tắc, khuôn khổ.
Giáo dục có phải là nền tảng của quốc gia hay không, xã hội có phát triển được có lẽ một phần ở tình yêu của các giáo viên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét