Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Bởi thời gian



Thỉnh thoảng vẫn thèm nghe một bản nhạc buồn
Có một câu hát như đưa ta ngược về quá khứ
Kỉ niệm một chiều Đông đã lặng im say ngủ
Sao vẫn thấy chạnh lòng?

Thỉnh thoảng vẫn về lại Phố cũ dẫu đường đông
Chỉ vì muốn tìm một ánh mắt thân quen giữa dòng đời hối hả
Mắt bỗng nhòa đi, hai hàng mi lã chã
Người xưa đã xa xăm..

Hỏi có con đường nào con in dấu vết bàn chân
Công viên cứ lặng thinh
hàng cây chỉ tần ngần rồi im bặt
Ta chợt ra có những thứ mà đôi bàn tay đã vô tình tuột mất
Muốn nắm lại một lần cũng chẳng được
.. bởi thời gian

Thỉnh thoảng vẫn một mình đay nghiến tự hỏi chính tâm can
Có nơi nào vui hơn trần gian này không hỡi
Là một nơi hoang vu, dù ánh dương chẳng bao giờ chiếu rọi
Còn hơn trống vắng đến quạnh hiu

Còn nữa không, còn tất cả bao nhiêu
Những buổi chiều như hôm nay để ta còn chuẩn bị
Rũ bỏ hết thôi!
cuộc sống của những ngày chán chường, vô vị
...đi tìm lại ngày xưa

(TTV_sưu tầm từ mạng xã hội văn học)

Không có nhận xét nào: