Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016
Tại sao có đêm tối nếu không phải để tạo cho tôi cơ hội đọc thấy ngôn ngữ của các vì sao?
bạn thân mến!
Nói tới lộ trình là nói tới đường đi… Đường là một khoảng không gian mà tôi rảo bước ngang qua… Cùng một con đường đôi khi có thể rộng, hẹp, quanh co, khúc khuỷu hay thẳng tắp, dốc dác…Một con đường hiểm trở dành cho ta những bất ngờ nơi những khúc quanh; nó vòng qua trái, vòng qua phải… Đêm tối đến, đôi khi nó còn nguy hiểm hơn nữa! Giữa lúc giông bão, đường như không còn thấy nổi đường đi! Có khi lề đường thật trơn trượt! Và rồi những ngày có ánh mặt trời là cả một sự mừng rỡ, được quyền thư thái, tăng tốc độ… Nhưng có thể người và xe cộ lại đông đặc hơn.
Cuộc đời là thế! Đôi khi tôi phải đổi tốc độ, nhấn ga, rà thắng, dừng lại, đi tiếp… Đời là một con đường lúc nào cũng dành cho tôi những bất ngờ…
Gia nhập đời tu là tôi dấn bước trên một con đường, như khi các anh chị tôi lập gia đình. Mỗi người phải chọn cho mình một lối đi riêng. Đường đi của cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng. Đường đi quá dễ dàng, nó sẽ gây ra nhàm chán. Tuy nhiên, những khó khăn lại là nơi ngập tràn những thử thách, những phân vân quyết liệt. Trên con đường ấy, những bóng mát dọc đường đã giúp tôi có những chặng nghỉ thư thái. Nhưng chắc rằng, tôi không thể cứ mãi hưởng thụ cảnh êm đềm đó mãi. Muốn tiến tới, tôi phải giã từ sự ưu đãi của nó để tiếp tục với những hành trình gian khó.Bước đi trên đường, thường thì tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của những phương tiện giao thông. Ngày nay có biết bao phương tiện có thể giúp tôi đến đích mà tôi muốn. Tuy nhiên, một khi đã bước lên một chiếc xe khách , tôi phải giã từ những tiện nghi của chiệc tàu lửa và những phương tiện khác. Tôi không thể đang ở trên xe khách mà cứ ngoái đầu nhìn lại hoặc chạy sang chiếc tàu lửa vì những thích thú tò mò, hay muốn hưởng thụ một sự ưu đãi khác. Nếu tôi cứ đổi ý liên tục, chắc hẳn tôi sẽ mệt mỏi và chẳng bao giờ đến đích.Đường dâng hiến của tôi, chắc chắn có phút giây nào đó, tôi cũng muốn nhoài mình để bước đi một lối đi khác. Có thể tôi đã đi thụt lùi, dừng lại, ấn dấu chân… Dần dà và với những do dự, tôi đã ngụp lặn trong những lời hứa của Thiên Chúa. Tôi đã thèm muốn quay trở lại và chuồn hướng khác, bỏ rơi tất cả… Nhưng rồi, hạnh phúc chẳng được bao lâu thì tôi đã thấu cảm những mệt nhọc vì nó chẳng phù hợp với ơn gọi của tôi. Khi bước trên lối đi khác, tôi thấy mình đã xa mình quá. Có thể một lúc nào đó, nó cho tôi những bóng mát để nghỉ ngơi sau những mệt nhoài… Nhưng tôi biết, mình phải tiếp tục dấn bước trong một sự trung tín với lời kết ước thuở nào. Phải có những đêm tối để tôi thấy được ánh sáng cần thiết biết bao; có những giằng co, tôi mới biết phải có sức mạnh mới vào được Nước Trời. Có những giọt nước mắt của sự ăn năn, tôi mới có cái khát khao tìm về hạnh phúc thực…
Và, trong những đêm tối ấy, những khi tôi muốn ngoái đầu ra đằng sau ấy, chán nản, thất vọng… có những mối giây liên đới đã giữ tôi lại, những người thân thiết, những người tôi có liên hệ trong công việc mục vụ của tôi… Phải rồi, vì sợ làm người ta thất vọng mà tôi đã tiếp tục lên đường; nhiệt tình tiến xa hơn, nhiệt tình vượt xa chính mình đã buộc tôi phải đương đầu với sóng gió… Thiên Chúa đã nói với tôi, tình yêu của Người đã mạnh hơn, tình yêu của Người đã không thể bị đánh bại và Người đã bảo tôi tiếp tục bước đi…và nếu như tôi quay trở về thì e rằng tôi sẽ chẳng biết phải làm gì... Vì đó không phải là điều mà Người đã định liệu cho đời tôi.Những đêm tối trên đường đi đó khiến đôi lúc tôi đã rẽ quặt. Tôi chùn bước. Thiên Chúa có đó, Người lẩn khuất trong đêm tối của đời tôi, đêm tối mà tôi vẫn còn tỉnh thức; chính vì vẫn tỉnh thức mà đêm tối mới đè nặng trên tôi… Nhưng chính trong đêm đen mà tôi sẽ nhìn thấy ngời lên Dung Nhan bình minh của Người.Tại sao có đêm tối nếu không phải để tạo cho tôi cơ hội đọc thấy ngôn ngữ của các vì sao? Nếu không phải để tôi trở về cõi lòng mình canh thức trong thinh lặng và cô đơn? Nếu không phải là để cho lương tâm tôi lên tiếng? Nếu không phải để cho sự thật được hiển hiện rõ trong tôi? Nếu không phải để cho tôi được tái tạo chính mình và đón nghe thiết lập cuộc đối thoại giữa những lời tâm phúc của Thiên Chúa với những nỗi niềm thầm kín trong trái tim tôi? Nếu không phải để tôi soi bóng mình trong tấm gương của chính tôi và trong khuôn mặt của Thiên Chúa?
Đi trong đêm tối giúp tôi có cơ hội để kiện toàn lòng trung thành của mình với Đấng mà tôi đã kết ước, Người không bao giờ bỏ tôi dẫu trăm ngàn lần tôi khước từ Người. Bàn tay Người đã nâng tôi dậy và tình yêu Người luôn rộng mở thứ tha. Nhờ sức mạnh của Người, tôi sẽ bẻ gãy bằng tình yêu những cánh cửa của ngôi mộ, những cánh cửa của nỗi khốn cùng nơi tôi, những cánh cửa của đêm tối đời tôi.
Và tình yêu sẽ mang lại sự cứu thoát.
(hạt cát nhỏ)
-------
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét