Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

LÀM CHA SỞ



Làm Cha sở thật là … khổ sở!
Nếu hòa đồng, bị mang tiếng không nghiêm;
Còn cương nghị, bị chê là khó tính.
Khi giảng dài, bị cho là “tra tấn”,
Lúc vắn giọng, bị ca thán “qua loa”.
Làm việc xông pha, thì “hộ khẩu ngoài đường”!
Miệt mài chiêm niệm, lại “lề mề tủ lạnh”.
Cồn phốt, su-tan, bị chê là “bóng bảy”;
Đơn giản sơ-mi, bị xếp loại “bố đời”.
Không rượu không chè, bị coi là “giữ kẽ”;
Tí rượu, chút bia, liệt vào phường “quá chén”.
Vài ngày nghỉ, bị chê là “lười biếng”,
Chăm làm việc, lại mang tiếng “quan liêu”.
Giờ giấc chương trình, bảo: Cha xứ sao “kiêu”?
Bình dân xuề xòa, thì: Cha này quá “yếu”!

Làm Cha sở, xem ra khổ sở!
Vì những niềm đau, nỗi khổ của muôn người
Đang mong chờ Cha chiếu rọi tình trời
Cho reo vui muôn tiếng cười cứu độ.

Còn nhiệm sở, nghĩa là còn bóng tối.
Cần nơi Cha nguồn ánh sáng tâm linh
Soi chiếu đường ngay, rọi ánh Tin Mừng
Cho rạng ngời ánh thiều quang chân lý.

Còn nhiệm sở, còn đó đây yếu đuối.
Còn cô đơn, túng thiếu khổ sầu,
Đói khát bánh cơm, đói nguồn ơn thánh.
Rất cần Cha, khơi nguồn suối tình thương.

Còn nhiệm sở, còn quanh đây lúa mới.
Trĩu vàng mênh mông, một cánh đồng hoang.
Đâu thợ gặt, đâu người chăm tưới?
Rất cần Cha, tay hái tay liềm.

Làm Cha sở, dẫu mà khổ sở,
Cũng là đường rạng rỡ hân hoan.
Khổ vì yêu, khổ vì nhiệm sở
Cho cuộc đời Cha, trọn nghĩa một chữ Yêu!  

(tác giả: Thiên Âm Tử)

Không có nhận xét nào: