Tim bằng gỗ không bao giờ biết khổ
Không gian trá cũng chẳng biết thật thà
Muốn gần gũi mà vẫn rất xa lạ
Tim thinh lặng thì đời cũng rất vắng
Tôi biết rõ cho dù có cay đắng
Tôi biết rõ ra khơi là bão tới
Tôi vẫn yêu những chân trời nắng đợi
Vẫn muốn ôm biển cả trong hồn tôi
Có yếu đuối và biết sẽ lầm lỗi
Vẫn không muốn trái tim tôi là gỗ
Tôi muốn yêu và chấp nhận tất cả
Có nước mắt trong mưa chiều thập giá
Hễ biết mặn mà là có sa ngã
Hễ biết thương nhớ là có xót xa
Tôi biết thế, biết mình sẽ đau khổ
Vẫn không muốn trái tim tôi là gỗ
Tôi không muốn trái tim tôi lặng im
Và hiu quạnh như mảnh vườn câm nín
Không gian trá cũng chẳng biết thật thà
Muốn gần gũi mà vẫn rất xa lạ
Tim thinh lặng thì đời cũng rất vắng
Tôi biết rõ ra khơi là bão tới
Tôi vẫn yêu những chân trời nắng đợi
Vẫn muốn ôm biển cả trong hồn tôi
Vẫn không muốn trái tim tôi là gỗ
Tôi muốn yêu và chấp nhận tất cả
Có nước mắt trong mưa chiều thập giá
Hễ biết thương nhớ là có xót xa
Tôi biết thế, biết mình sẽ đau khổ
Vẫn không muốn trái tim tôi là gỗ
Và hiu quạnh như mảnh vườn câm nín
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét